12/2/20

Fall

Seattle Fall is just amazing. No doubt ! Every year I look for Fall around me/parks and other places in WA.






Next to my place/at the track and field we use every day during COVID-19 in stead of the gym.


Whatcom Water Fall in Bellingham begining of November. 




Fall on the street !



This is funny/confusing sign at Belingham park. Phase one allows swiming /but pool is allowed much later phase hahaha. WTF !



 


Another jacket ! for Fall.




Hahaha, WTF again. Some one got mad and erease the spot on this map. We went hike on the trail to lead down to this lake. Like 2.5 miles only, my husband said. He did not know that up and down hill and forgot about another 2.5 miles back to get the car. Hahha. But we slept well that night.






12/1/20

New Quilts

 Since COVID-19 started on March, we work from home. I thought that I could have more time to work on my art projects beside working from home. I was wrong. So stressful to create anything that make sense. I spent the next five months to sew masks and contribute to others. I did not count but roughtly 400 masks made and gave away to family, friends and others.

I did none of drawings or paintings for a long six months. In the last five years, I had a series called Trafic Jams and Vietnamese Coffee when I painted/collage traffic james scene in Vietnam where every body on the street on motobikes honking and all wear masks. Now it become the reality globally. Could you believe that ? I stop painting/drawing that. So depressed ! 

However, finally I started to quit again after first week of October. Trying expereience with triangle and half- square after seeing virtual BAM show of Rosie Lee Tompkins on YouTube. The show is stuning.  

Show some pictures of what I did in 2020 during this one of the kind pandemic. 

The jacket was done like....two years ago but this is first time I posted publically. 

Will shared jacket project later. Have been sewing jackets the last two three years now as my resolution of not buying new clothes. 
This time just to show off the yellow wall. I did not paint for such a long time. I must paint something. And the yellow acrylic was the one I have left at that moment. 

Here is the quilt that done after watching the show, on the old blanket that my friend gave to me while back. The blanket is thick. I did the design for both sides. That so I can quilt both quilts at the same time. ( and have two quilts. Hahha). The final quilt is supper heavy. The blanket is so thick I could not hang up the the wall with pusk pin to take a better picture like other quilts.


Very happy with the outcome. I machine sew supper fast this time. I got a new heavy duty machine that can get throught thick layers of fafric without breaking my needle. 

I started a second one instandly after finishing the first one. I worked full time 8 hrs and continue to work on quilting until 11 pm for one week to finish this one , both sides , red and yellow theme. used a lot of Vietnames silk fabric that traditionally used for bride/tet holiday outfit. Go back to one of my theme red and yellow felt sastificed and filled. 

My husband said look like a wedding quilt. 



Another one with both sides with green and blue/white domimant . This one bleached out a little bit red into white portion after washed but insignificantly noticed if I did not say anything thing. well, now I already say it. Hahah. However I still got a little mad because of that. Not sure the red is from thread or fabric. I thought all my fabric already washed/used. I will have to wash several times for the bleach go away. But that is ok. I am very happy when done. After finished sewing, washing the blaket give the fresh and cozy feel. Love it !



                                               

Three of the quilts above are square/more or less 5 by 5 feet.

This one is on the progress. Finished one side during Thanks Giving 4 days long weekend. I worked straigth up to 10 hrs per day for 3 and 1/2 days. Very happy just spending time cutting fabric/sewing/a lot of ironing/arranging them together and then cutting again. Watching a lot of Netflix/listening to meditation music/auto books while doing this. Life is perfect ! 

The next Monday  after Thanks Giving, I was so tired and not ready to back to work. I had to set up alarm two times  aparthahahha/finally woke myself up with eukaliptic oil over my head. 
But look at the quilt. Worth my effort. I am so happy to get back doing art. This one is 5 by 6 feet. All with sewing machine. Love it. 


This is another quilt I worked during COVID-19. This made of my children JP10 years ago/all recycling material from their clothes. When they grew out of the blanket and our dog, Happy, dog inherited the quilt. He chewed the quilt when he alone  like crazy. Often time, I have to mend the holes for him until it went so bad this year. It had so many holes/all the coners chewed off made the quilt shaped like the battle field . Hahaha.  I was about to throw it away but my husband wanted to reserve the quilt/too sentimental for him to throw away I guess. I have to shrink the quilt back into a picnic side to fix it. 
This is so thick I could not use the sewing machine ended up fixed the quilt by hand every night for a week. Now become my husband's favorite. Hahahah. Happy would have a better and newer quilt.




Toys/inspired from The Little Prince Fox. I did a lot of them three years ago. COVID-19 was  stressful to deal with /Soft toy helps. So I sew several more. Give several to friends.



The series done with ink on collage paper on canvas/tittle Land Dragon. Continuing of 300 book series I made back in 2011/2012. I guess. The big canvas on top ( 72 by72 in) was huge and ambious project that took me two years to finish. I could not finish until one night I dreamt of my mother. She stepped into my studio, which was very dark. I was sitting down and inking this painting. She looked at me and said sternly," finished it." I made effort to finish in the next two weeks and the gallery called me for the show. Hahhaha. I did not apply/submmit artworks for that show. They just called.
 The meaning of this was posted in another "more professional blog." this one for me to quickly jotted down things that need to remember for this year. 


Begining of 2020 I was invited to join a group show at Exchange gallery. I did not go to see the show for the openning because I was out of town. Back home COVID-19 lockdown, gallery shut down as well. They send me this picture instead. 

This is a crazy year. I managed to do the best I can with art. Cherish very moment of this. Embrace the bad as well as the good of 2020. 
One more month to go. 

9/3/20

Đám cưới thời COVID: chuyện tưởng đùa mà cứ như là giỡn

 Đầu năm thằng em chồng của con em gái lấy vợ. Trước mùa COVID vài ngày. Nó mần luôn ba cái đám cưới. Một cái quê nhà gái, quê nhà chồng rồi dớt thêm một cái cuối finale hoàng cháng trong Sài gòn. Pà con nắm tay khách mời từ trong hậu trường ra y như lãnh thưởng trong giải Oscar. Mình hỏi mần chi lắm thí. Em rể mình phán. Thì lâu lâu mới đám cưới mà chị.

Thằng bạn mình cũng tính làm đám cưới lần thứ hai hai ba phần rưỡi chi đó năm nay. Năm ngoái đã hú đám bên Mỹ là nhớ về nha nha nha. Em trai nghe nói. Bảo. Đám cưới tui bà không về, mắc chi đám cưới lần hai ba của ổng bà về làm chi. 

Mình biểu. Lúc đó không rảnh. Giờ rảnh. Mày làm đám cưới lần hai lần hai rưỡi hay lần ba chi chi đi. Tao về. 

Mình tính sao cũng không bằng COVID tính. Nhể. Đùng cái. Bao nhiêu kế hoạch, ̣đám cưới đám ma chi chi cũng hoãn hết. 

Em chồng mình dự tính lấy  vợ tháng tám ni. Hai đứa tính làm hoàng cháng Oscar long chọng y chang như cái thằng kia. Cái đùng COVID. Hoãn lại. 

Chỉ mần trong nhà với nhao thôi. 

Mùa COVID. Đi đâu cũng ngán. Mình ngán nhất mấy cái news là cả gia đình vì tụ tập nhớ nhung party mà bịnh hết cả đám. Nên ko ưng vụ ni. Nhưng mần sao mà dám say no. Quyền làm đám cưới là human right mà. Gia đình hai đàng gom gom lại cũng hai chục mạng.

Cả hai thằng mà sao cùng tên Tân. Mà. Thằng kia làm được ba cái đám cưới. Thằng này trong mùa dich cancel luôn ba lần. Hahaha Ta biểu. Đời dek có fair mà. 

Lần đầu tháng tư/ mới chớm dịch. CA và WA đóng cửa. Nội bất nhập xuất xuất chi chi đó. Mình bắt đầu làm việc tại nhà. Hai đứa con về spring break xong cái ở nhà ăn vạ cha mẹ luôn bốn tháng. Mình mệt nó mà tụi nó cũng mệt mình. Hỉ ái nộ khóc lóc vì cái vụ social distancing cũng mệt mỏi cả cha lẫn mẹ và hai đứa kia. Nên kêu xuống đám cưới cũng mệt. Hên vụ CA đóng cửa cancel đám cưới giả bộ "oh no, I am so sorry." chứ trong lòng mừng lắm. Ở nhà cho lành. 

Thằng kia không bỏ cuộc. Lại hẹn qua tháng sáu nhé. Hahaha, ừa. Lại book vé máy bai. Cái xong cái tuần đó LA và Seattle biểu tình, bạo động, giới nghiêm. Cell phone réo réo cấm bà con ra khỏi nhà từ năm giở chiều tới sáu giờ sáng ngày hôm sau. Xong. Không ̣đi nữa. Ông chồng mình kể LA mà có bạo loạn thì gớm lắm. Ngày xưa pà con cứ trên mái nhà bắn tỉa xuống bùm bùm chát từng phát vô mí đám vô cửa hàng ăn cướp, looting. Seattle trên đây cũng phá tung trời. Building chổ mình board ván đóng thuyền lợi cũng hai ba tuần. Bữa nay ba bốn tháng down town business vẫn boearded up. Tan nát hết gòi. 

Thằng em chồng này thuộc giống lỳ có lai sần. Lại. Hẹn qua tháng bảy July Fourth nha. Hai  đứa con mình trước tuần đó đi chơi với bạn hai đứa không mask miết con mịa chi hết. Mình điên lên. Cancel đi. Lỡ tụi nó dính COVID rồi đem xuống lây cho cả nhà à. Mà còn hai tuần là phải vào lại trường. Trường bắt cách ly hai tuần nên rồi xong thêm lần nữa cancel. 

Thằng này không chiu bỏ cuộc. Ta nói. Lâu lâu mới có đám cưới một lần thôi mà. Nó nghiến răng nó làm thêm lần nữa. Là tháng tám đây.

Lần ni thì thành công đại thành công. Từ bữa đó tới nay cũng mười ngày mà mình còn ngồi đây gõ lóc cóc như ri mà chưa ho chưa sốt thì chắc cũng chưa sao. Hahhaa. Tính đợi thêm năm ngày nữa cho chẵn hai tuần mà  ngồi viết bài ni. Mà. Nghỉ. Lỡ lúc đó ....Hahhaa gòi mần sao mà viết.  

 Chuyện cứ như là giỡn đám cưới thời COVID.

Đi máy bay. Nè.

Trên news thường chiếu dạo này COVID đi máy bay giãn cách xã hội ngồi một băng cách một băng hay cách một ghế nha. Nam mô tuỳ hỉ nha. Ra phi trường không ai kiểm tra nhiệt độ của ai . Nhiệt độ mày thì mày tự kiểm nha nha nha. Xong cái tới gate á. Chồng kêu. Wow vắng tanh tanh thế lày. Bữa nay sướng nha. Máy bay trống. Hahha. Cái kêu boarding. Mình ngồi sau. Boarding trước. Xong cái ngồi xuống thấy bà con ở đâu chun ra quá chừng chừng. Boarding xong dòm qua dòm lại chật mẹ nó cái máy bay. Lúc đó mới hỡi ơi. Máy bay full. Hahhaa weekend chiều thứ sáu. Không full mới lạ. Pà con chắc ai cũng đám cưới dưới Cali như mình quá.


 Chuyến bay một tiếng rưỡi Sea SFO phải đeo khẩu trang, cô tiếp viên thông báo, trừ lúc ăn và uống. Hahhaa nếu như cứ ăn và uống liên tục thì không phải đeo khẩu trang, mình nghỉ. Dòm qua dòm lại. Mình thấy nhiều người len lén kéo khẩu trang lòi mũi ra. Chắc là để thở. Mình đoán thế. Thấy tiếp viên đi qua đi lại, thì thong thả kéo lên. 

Chợt nhớ nhiều vụ trong TV/news đưa tin người này không khẩu trang người kia không khẩu trang/thậm chí một đoàn mười thằng ngu đồng thanh lên máy bay bỏ hết khẩu trang ra cho máy bay delay kêu cảnh sát kick xuống. Cấm bay trong mùa COVID. Làm cương cứng lên chi cho ngu vậy không biết. Sướng không thì chưa biết chứ thiệt hại nhiều quá. Cứ. Thong thả len lén mang vô lúc kéo lên kéo xuống thì một công hai ba chuyện. Vừa được thở và được ngồi máy bay. Mà không bi kick out mà không bị public shame trên social media. 

 Ông chồng mình shock khi thấy đông người nên ông ngộp quá. Nhức đầu quá. Mình thì thào. Chắc anh cũng làm bộ kéo khẩu trang xuống qua khỏi mũi mà thở đi nha. COVID thì COVID. Chứ giờ quan trọng là phải ráng mà thở. Chứ kiểu này là không ke COVID mà ke anh phải sống, thoi thóp cũng được, cho tới SFO gòi tính tiếp nha.  Nặng nhẹ ngon ngọt dụ dỗ baby step vậy mà le lói hết chuyến bai từ Seattle tới San Francisco. 

Xuống SFO, lúc máy bay taxi in, cô tiếp viên thông báo nhiệt độ SF là chín chín độ. Chời chời. SF trước giờ có bao giờ nóng vậy không ta. Xong cái nghe cô thông báo tiếp nè. Lúc xuống sân bay, xin quí vị vui lòng " practice social distancing." WTF. Mình xém la to lên. Trong máy bay dek có. Giờ làm bộ thúc đẫy practice social distancing. Là sao. Là sao.

Mà ông chồng mình sắp xỉu rồi nên mình ko lo lắng vụ tay đôi với hàng không. Mắc công mai một nó kêu mày ngon thì mày social distancing đi bộ từ LA về Seattle nha con. Không ngu không cương không cứng với hàng không. Lỗ. Len lén bưng về đây chửi nho nhỏ thôi. 

Ông ra khỏi máy bay. Từ  thành đô tráng lệ Seattle đang mát tưng tưng qua SFO phi trường không máy lạnh. Chưa chít là hay lắm nha. Chàng lết lết ra  được cái ghế là nằm luôn. Phanh thây tứ mã ăn vạ không cần che đậy. Mình nói. Book vé máy bay quay về Seattle nha. Hiệu nghiệm. Y như gáo nước tạt vào mặt. Nghe thế mà tỉnh ra. Không. Call of duty. Phải ráng. Ráng lết xuống tới LA mà làm cho xong cái đám cưới. Gian nan quá.

Mà nói qua thì phải nói lại. Social distancing trên máy bay là nam mô tùy hỉ nha. Bữa nào full thì suck it up. Chứ mình về sáng thứ ba không ai đi máy bay vắng tanh tanh thì tiếp viên cứ theo luật tà tà  practice social distancing. Hàng ghế thứ nhất đứng lên. Xong cái hàng thứ hai. Mỗi người một băng. Hên xui. Hên xui.

Đeo khẩu trang. Nè.

Xuống LA. Em chồng ra đón. Mình cẩn thẩn khẩu trang. Mà nó thì không. Mà chồng cũng không. Nên lúc về nhà ông nội. Mình kêu. Ba nha. Con băng qua ba cái phi trường hôm qua. Nên bây giờ sẽ đeo khẩu trang nha. Còn mấy người kia không đeo thì mai mốt ba có bị sao không được đổi thừa con nha. Hahhaha tội nghiệp ông nội. Hễ thấy mình là ông né qua một bên. Ông lấy N95 chu mõ ông quất vô. 

Chàng chồng xay xỉn từ SFO bước vô nhà là ho. Hahahha. Ông em lườm cho một cái. Mai không được ho. Hahaha. Thế mà nín luôn không dám ho luôn hai ngày.

Dưới LA pà con tòn lái xe nên mình không thấy ai khẩu trang là mấy. Seattle 80 độ mà mát mát khẩu trang ok chứ dưới LA bữa mình xuống 106 rồi 107. Nhiệt độ nóng như trong lò nướng nhào ra tát một cái vô mặt dúi mũi mà không biết là tội gì. Không đeo chi chi mà còn không thở được chứ đeo khẩu trang coi như nín thở luôn.

Đám cưới mần dưới Santa Babara, thành phố biển cách LA chừng hai tiếng lái xe. Chồng vừa lái vừa kể chuyện ngày xưa dưới LA, khúc này làm sao khúc kia làm sao. Kẹt xe quá mạng thì than. Ai cũng kêu không ưa LA/CA bỏ qua tiểu bang khác. Mà sao đông vẫn là đông vậy trời. Xe kẹt cứng nóng dòn Ventura nên hơn ba tiếng mới xuống tới khách sạn. Ngay tại biển. Không khí mát hơn LA. Nên. Tất nhiên. Là. Người không là người. Nhìn cái choáng thêm chập nữa.

Em chồng quảng cáo là SB rất là ok, không ̣đông vì luật lệ COVID dước SB rất strict. Nên chắc không sao. Cả thành phố hiện nay chắc chừng ngàn cases. Hahahha. Pà con đi biển đông ngộp trời. Mịa. Ai cũng tưởng y chang như nó nên đồng thanh kéo nhao ra hết SB. Không ai khẩu trang chi chi hết. Nếu có thì phải lòi cái lỗ mũi ra. Ngoài người đi tắm biển còn rất nhiều homeless nha. Seattle, LA và giờ SB, ở đâu cũng đầy homeless hết rồi. Homeless thì không thể thao thao bất tuyệt là nếu mày bịnh thì phải ở nhà cách ly. Nha. Nhà ngay tại biển. Bịnh hay không. Nhà tao ngay đây. 

Ra nhà hàng sang chọng ăn gòi mần sao khẩu trang ? Có cái này nghiêm trang cách ly không cho ông nội đi ra nhà hàng hahahah vì ko ai khẩu trang nên ông phải khách sạn kêu room service. Túm lợi. 

Coi như xuống SB, không thấy COVID chi chi hết nha. 

Xong cái đưa dâu, phải bận áo dài. Tội nghiệp tụi nó kiếm đâu ra một bầy mâm quả khăn đỏ chỉnh chu lắm. Mà mình. Cũng. Chu cha mẹ ơi. Lôi ra được cái áo dài may hồi lúc sanh Beo xong trong nóc tủ. 

Nhớ là hai chi em đi chợ hoa xuân gòi lựa vải Thái Tuấn giống nhau gòi may mỗi đứa một cái. Má ở nhà coi cháu làm sao mà chàng Beo lẫn bà khóc quá trời ngày hôm đó. Giờ Beo 22. Hên là thun và lúc mới sanh còn to lắm nên vẫn còn bận vừa. Màu tím lavender. Mình cẩn thận âu yếm may một cái khẩu trang cùng màu. Cho lịch sự COVID tông xuyệt tông. 

Gòi cái ông chỉ đạo vụ bưng dâu, ổng thân với gia đình chồng lắm. Ổng khều ra ổng nói nhỏ. Tháo khẩu trang ra luôn chị ơi. Hôm qua tới giờ có COVID là COVID. Không COVID là không. Hahhaha Để chụp hình quay film cho nó chuyền thống. Công trình từ Seattle bai xuống. Gòi xong. Good bye khẩu trang luôn cho tới hết màn bưng quả. Đám cưới truyền thống phải làm đúng. Trong lịch sử 4000 năm văn hiến chưa ai nói vụ mang khẩu trang bưng mâm quả bao giờ.

Em gái mình coi hình xong phán. Lúc bưng quả phải lựa gái còn chinh gái đẹp chứ gái đầu chọc gái già như bà mà phải bưng quả à. Chời. Thời COVID mà sang chảnh đòi cống hiến gái chinh kiếm đâu ra.  Gái self- declared còn chinh là tao là thong thả bưng quả được gòi nha. Hên nhờ cancel mấy lần tóc tao mới có đủ thời gian nhoi ra vài cọng đó nha. Mí hôm nay COVID ở nhà là chồng mình cạo đầu hàng tháng cho mình đó nha. Trong lịch sử bà Cơ ông Quân chưa ai nói vụ không cho phép người cạo trọc vì tránh COVID đi bưng quả bao giờ. 

Xong cái thứ hai ra City Hall mần cái tờ giấy chung thân. Nhiễu vụ social distancing khúc này lắm nha pà con. 

Cô dâu chú rể làm giấy tờ ngoài ra cái park trước City Hall, đẹp lộng lẫy. Lều bạt dựng rồi một tấm kiếng trong veo chia ra hai bên. Ông toà áo thụng một bên, hai đứa kia một bên. Chỉ một người làm chứng là cái bà chụp hình á. Pà con gia đình phải đứng thiệt xa xa không ai lãng vãng gần gần. Nếu muốn đứng gần thì phải làm bộ khách vãng lai hay homeless chi chi đó. Vẫy tay hú hí ngụ ý người nhà dâu rể không giãn cách xã hội là sẽ bị kicked out ngay lập tức. Quá sợ luôn. Nghĩ tới lúc này mà cancel dời ngày nữa là thiệt muốn ói luôn. Nên mọi người giãn ra hết bên kia đường. 

Xong cái ông toà chìa một cái cây dài thòng lòng có gắn một xấp thiệt dày mấy cái đơn kết hôn chi chi qua bên cô dâu chú rể. Làm mình tưởng ra cái thời Hàn Mặc Tử trong trại cách ly có người yêu chìa cây bưng cơm nước. Yêu thế thì thôi.

Ký xong, bưng lại gòi lật qua trang khác. Kéo qua kéo lại mất biết bao thời gian thì ông toà phát hiện ra nãy giờ đúng người đúng mặt gòi chữ ký cũng không dám sai. Mà. Một đống giấy kéo qua kéo lại nãy giờ hahah. Thì sai. Fck. Xong cái ổng phải chạy lên in lợi một đống giấy tờ khác. Here we go again. Kéo qua kéo lại chập nữa. Báo hại cả cái City Hall trồng toàn chuối cảnh không có trái chờ mòn mỏi cho tới trưa mới xong. Social distancing my ass.

Nói chung gòi cũng xong cái Call of duty. End game một cái là ông chồng mình thư giãn cái cổ họng nên ổng ho lại. Mình hoan hỉ chúc mừng. Congratulation. Welcome back.

Ngày thường ho sao cũng được. COVID mà đám cưới. Cấm. Nha. 

Hậu COVID đám cưới. Nè.

Ngày qua ngày. Lúc qua lợi Seattle. Cứ gọi xuống LA cho ba chồng. Ba khoẻ không ba. Có bị ho bị sốt chi không ba. Hahhaha. Chưa. Chưa. Chưa thấy chi. Bữa hỗm giờ đếm cũng sắp được 15 cái "chưa" gòi. 

Đám cưới thời COVID: chuyện tưởng đùa mà cứ như là giỡn. 

Vậy chứ. Hết sợ COVID gòi nha.  Là chuyện thiệ̣t.

8/27/20

Riêng một góc trời hay tự nhiên bữa nay muốn viết

 Thương tặng Nhung và chi Mai của Nhung, 

Dòm lại cái bài lần trước quá lâu rồi. Đầu tháng hai. Trước khi COVID. Blog này không viết hôi mốc mùi xưa cũ. Sáng nay mở ra cũng không được. Password không nhận ra người chủ của nó. Hú chồng ra mở dùm.

Dạo này COVID ở nhà vặn Youtube ra hát karaoke hơi bị nhiều. Youtube có người máy lập trình, mình mới bỏ một bài nhạc Trịnh, nó chạy cho một loạt những bài mình ưng. Cứ thế mà rống. Có bữa sáng ra đau rát cuốn họng quá. Chít mịa. Con chừng COVID. Sao một hồi sực tỉnh. Tại tối qua một mình một micro hát quá mạng đây mà. Nhạc Việt buồn. Thằng chồng của nhỏ em chồng ko là Việt, chỉ ngồi nghe nhạc thôi mà phán. Nhạc Việt tụi bay "depressed" quá. Nhạc chi mà sầu bi luỵ quá. Mình cười. Hồn Việt nó buồn. Mà đời căn bản là buồn. Nên nhac Việt nó buồn rười rượi. Bài nào cũng phôi pha chia cách, phai tàn tàn, rơi rụng rả rời đau thương. Hiu hắt đằng đẳng biền biệt. Ngón tay gầy cánh vạc cánh cò hồn đau nước mắt anh về bên đó có thương bên này. Tan nát bét cái màn hình Youtube. 

Dạo này COVID, làm việc tại nhà. Nói chuyện với khách qua điên thọai ngày năm sáu tiếng người mệt rả rời. Nhiều chuyện buồn/problem quá. Ai cũng kẹt trong nhà lâu quá, thổ lộ nhiều quá. Lúc mình bị tẩu hoả nhập ma. Mình khủng hoảng. Phải stop cái phone cái lap top lại. Có lúc ghẻ chóc ra đầy cổ vì stress. Có khi weekend ông chồng cất laptop và  workphone trong closet cho khất mắt mình đi. Làm việc ở nhà té ra là làm nhiều hơn là trong office. Khách gọi mọi lúc moi nơi. Dạo này lại không sáng tác được. May khẩu trang liên tục mấy tháng nay phân phát cho người khác lúc cần. Chỉ một mục đích. Cho dịu thần kinh. 

Dạo này cái quan trọng là mình phải điều chỉnh cuộc sống lại cho điều độ. Nên mình khuyên khách hàng. Hát karaoke đi. Có gì buồn cứ lựa bài buồn hợp tâm trạng nhất mà hát. Rống ra khạ̣t ra hế̉t được là vui. Nhiều khi cứ mượn bài hát gào to lên cho hết tâm tư của mình. Trong Youtube mấy người Viêt làm quảng cáo cho fan như thế này. Nhạc dành cho người thất tình. Hahahha. Trời. Nghe không phê thì thôi. Dĩ độc trị ̣độc. Vậy mà hết buồn hết thãm. Chứ không cần tới Châu làm gì. hahahha

 Riêng một góc trời là cái bài mình hát ko hay nhưng lại cứ hay hát đây. Chữ chạy qua chạy lại cứ hát dek có suy nghĩ chi. Cho tới hôm qua. 

Rồi tự nhiên lúc hát. Để ý lời. Từng lời, từng chữ.  Xong cái mình phọt ra thế này với chồng. Bài này phải xứng đáng làm quốc ca cho cái hồn người Việt nam là nhất. Vì nó căn bản mêng mang sang buồn nhất. Ông ừ ừ cho qua chuyện. Hát xong chưa. hahahah cho bố mày đi ngủ. Mình nghỉ đại để thế. Khuya rồi. Ờ. Hát xong rồi. Giờ nhức cổ quá. Cạo gió dùm cái rồi ngủ. Dạo này hai vợ chồng cạo gió cho nhau mà sống. Hết ông cạo cho bà rồi bà cạo cho ông. Cạo gió xong. Đáng lẽ ngủ. Nhưng không ngủ. Mà. 

Nhớ. Tự nhiên nhớ Nhung. Không biết làm sao. Tự nhiên lại nhớ Nhung. 

 Tối qua nhớ nhiều quá. Nước mắt chảy. Lúc mới qua Mỹ, con cái rồi chuyện học hành. Khuya nằm một bên cho con bú, một bên hai ba cuốn sách với cuốn từ điển kế bên. Ít nói chuyện với Nhung hẳn đi. Cái có bữa đó nói chuyện, Nhung khoe tao vừa đi coi Tuấn Ngọc hát ở rạp Hòa Bình với chị Mai. Chị Mai mua vé. Lúc đó Tuấn Ngọc mới về hát ở Việt Nam. Hot lắm. Giá vé không rẻ gì. Mình nghe nói mừng cho Nhung mà ngầm ngầm ghen tức. Mình mắc cho con bú. Nó thong dong ̣đi rạp coi Tuấn Ngọc. Đời dek có fair.

Nhung gởi tấm hình Nhung mặc một chiếc áo đầm ngắn xinh xinh khá chic hình như màu hồng với đôi guốc mộc model cao cao. Chị Mai mặc đầm dài chụp trước cái billboard to hơn người thật hình Tuấn Ngọc. Ngày đó mình và Nhung có sở thích hể thần tượng là thần tượng chung một người. Lúc đầu là chàng Ngọc dạy ngôn ngữ, sau là Quang Dũng và sau hết là Tuấn Ngọc. 

Nhung hỏi Riêng Một Góc Trời dich ra tiếng anh làm sao. Lúc đó mới đi kiếm bài này nghe. Nghe xong. Dek biết nha. Vì nếu chơi xì tai gú gồ translate ra tiếng anh thì thô lỗ thúi hoắc luôn cái bài hát sang trọng của anh Miên. Nên mình nói là tao không biết dich ra làm sao đâu. Lời nghĩa bài hát sâu sắc cao siêu lồng lộng quá. Mình chỉ dám lắng nghe rồi khe khẽ hát lại thôi chứ lúc đó chưa biết làm sao mà hiểu.

Cho tới tối hôm qua. Cũng là hơn mười năm rồi. Mình đây. Già sệ. Gần năm chục rồi. Tối qua nghiệm ra. Oà ra khóc.

Trời đất bao la rộng rải biết bao nhiêu cho đến tận cùng. Góc là một biên giới giới hạn điểm cuối cùng của một nơi. Khái niệm "Góc" là do người tạo ra, có thể tưởng tưởng như một thành trì, có giá trị bảo bọc, bảo vệ. 

Lại "riêng" rồi lại " một". Khái niệm bao la tận cùng mãi miết không biết có giới hạn như vũ trụ như "trời" giờ khoan lại trong một "góc", gói lại thành một thứ "riêng", và chỉ cộc lốc chỉ cho " một" mà thôi.

Trước giờ nhìn lên " trời". Tối qua nghiệm lại. Riêng một góc trời là một nơi bao la, sâu thẳm không giới hạn. Mà. Ở trong lòng mình. Một nơi riêng tư nhất. Thiêng liêng nhất. Kín đáo nhất mà chỉ có mình mới có quyền bước vào. Có mời cũng chẳng ai dám vào. Mà nhiều khi mình cũng chẳng dám vào nữa là. 

Tai vì. Một nơi ẩn náo những riêng tư, bí mật, tình cảm, suy nghỉ tốt hay xấu, dơ dáy bầy hầy nhất, manh mưu, ước mơ, buồn, vui, ghen tức và những thứ hằm bà lằm khác trong lòng một mình ên. Một nơi mà mình sống thật nhất cho mình. Chẳng cần phải nói cho ai. Một nơi mình đối diện với chính mình. Mình thành thật với mình hay giả giối với mình là chỉ mình mình biết cho mình thôi. Một nơi mà khi mình quay về, nhất là những lúc văng vắng trong ̣đêm mình nghe mình nói cho mình nghe thôi. 

Tất nhiên là bây giờ cũng dek biết dich ra tiếng anh làm sao mà trả lời cho Nhung câu hỏi của hơn mười năm trước. Tình cảm bài hát tế nhị tinh khiết quá, vài ba câu tiếng anh hạn hẹp của mình dek làm sao mà tả. Dam dám len lén phân trần thế thôi làm cái cớ viết cái bài này kêu là nhớ Nhung.

Và. Chỉ ngồi mà nghiệm thôi. Già. Chỉ thế mà vui. 

Lại nhớ Nhung và chị Mai. Ngày xưa đó Nhung đem vào lớp một tờ báo phía sau có tờ quảng cáo của Vietnam airlines tuyển người. Nhung kêu. Chị Mai tao nói mày biết tiếng anh lại có chiều cao. Nên đi thi thử cái vụ này coi. Thế là lóc cóc hai con đạp xe đi. Nguyễn Bỉnh Khiêm. 

Thi xong vòng một rồi vòng hai rồi trúng tuyển. Lần chần cả mấy ngày mới dám nói cho Má biết. Má chưng hửng. Nghỉ hoc. Đi làm. Bảo lưu kết quả. Rồi đi Mỹ. Bỏ hết kết quả bảo lưu. Làm lại từ đâu. Mười năm đi học bươn chải rồi đi làm rồi con cái rồi gia đình bao chuyện xảy ra sung sướng hay căng thẵng hay buồn vui thăng trầm nhộn nhịp nhốn nhảo gần hết hơn hai mươi năm. Cho tới tối hôm qua. Ngoái cái cổ chồng cạo gió hôm qua. Thấy. Cuộc đời mình cho tới ngay giây phút này mình ngồi gõ dấu tiếng việt chậm rì rì gấp hai ba lần gõ tiếng anh ghi nhận những tình cảm rất thật này. Là. Cuộc đời mình không tệ. 

Đời ai biết mà ngờ. Cái ngày chị Mai đưa Nhung tờ báo quảng cáo. Nếu không, chắc cuộc đời mình sẽ rất khác. Rất là khác. Không biết sẽ khác ra làm sao. Mà chỉ biết. Cuộc đời mình có nhiều cái may mắn như vậy. Số phận đẩy đưa nhiều người tốt như chị Mai và Nhung đến với mình. Một cái cử chỉ nho nhỏ ý nghĩa như dành lại tờ báo, đạp xe Nguyễn Bỉnh khiêm ban trưa trời nắng chang chang với mình. 

Bao năm qua trân trọng gói giữ trong góc rất riêng trong lòng. Giờ tự nhiên oà ra. Vì nhớ.

Riêng một góc trời. Cứ thế mà hát. Nhé. Châu. 

1/22/20

Nhật Ký Cá Bảy Màu 2019-2020

Mình đang trồng cây đào ao nuôi cá bảy màu nuôi ốc sên nha nha nha. Làm thong thả như  vậy gần một năm gòi. Giờ coi lại hình. Thấy mình có giang nuôi cá trồng cây ghê ta ơi. Coi hình nha. Nha Nha Nha.



 Rể Avocado nè. Nuôi cá nuôi cây luôn. Nuôi chùm này cũng 2 năm nha. Mình mê rể như vậy. Chắc tại giống như vẽ ký hoạ bằng chì. Lúc đầu tò te trồng cây, nghiên cứu xem giống nào trồng mà không phải tưới nước. Để lỡ làm biếng hay quên cây không chết. Lòi ra một vài cây. Cuối cùng thì Avocado stays.



 Lúc đầu mới tập tành nuôi cá là khoảng tháng hai năm ngoái nha. Nuôi theo phương pháp low maintaining. Lúc đầu chịu khó làm hồ cho đúng qui trình thì sau này cá healthy mà mình không cực dọn clean up nha. Chủ trương của mình là trồng càng nhiều cây càng tốt cho cá, nước trong, tạo cảnh. Ban đầu trồng khoai lang, rau muống, sen và rể Avocado.


 Cỏ vớt ngoài Lake of Washington nè. Chơi chơi đẹp đẹp thôi chứ sau này rotten vàng khè ráo.


Ngâm 1/3 củ khoai lang vô nước chừng ba tuần tới một tháng khoai ra rể. Mình started lúc tháng hai nên trời Seattle khá lạnh. Khoai ra rể chậm. Ốc sên nó mê rể khoai lang lắm nha. 


Avocado và khoai lang trong cùng một bình 2 galon nước nè. Dưới cùng là một lớp đất trồng cây nha. Phía trên một lớp sỏi đá dăm. Sau này mình chơi beach sand thay đá dăm cũng dể thương lắm nha.  Xong trồng cây lên. Mua loại aquatic plants trong chổ bán cá. Mắc nha. Nhưng nếu có đất có nước thì sau này nó lên mạnh và làm cái tank sạch và dễ thương lắm nha.  Loại tank này trong Youtube kêu là Nano fish tank, low maintaining. Đầy. Chơi cái ni mau nghiền lắm nha. Ta nói. Dẹp Facebook xong hết ghiền gòi nhảy qua chơi cái ni. Ghiền luôn gòi nha. Hahaha.





 

Trồng sen nè. Dễ thương lắm nha. 10 hột sen mua Amazon $4. Hahaha phải chi ở Vietnam. Mịa có 100 hột free nhể.
 Bốn năm tháng gòi nè. Ốc sên cảnh $4 một con. Hahahha. Ngồi dòm ốc sên bò lên  bò xuống vui lắm nha. Các em dước nước rất là năng động. Lâu lâu có em hứng chí phóng cái vọt ra ngoài. Mịa lao xuống sàn. Toi $4. Hahaha trước giờ  chưa bao giờ tưởng tưởng cảnh các em í phóng vèo như vậy. Không chứng kiến dek tin nổi. Sau này ông chồng kiếm nắp đậy hít lợi. 


Lúc mí cọng sen dài dài ra là mí em sên ẻm đu lên đong qua đưa lại như chơi võng nha. Dòm không thích thì thôi. Mí ẻm coi lù đù chớ vui lắm nha. 






Rau lang ra lá cắt cho sên ăn không hết luôn. Thiếu nước mà nuôi luôn con heo. Nhể. Hahaha.


 Hết trồng sen cái ham trồng rau muống. Không trồng rau muống mùa đông vì tới $10 bó rau muống. Hahahha không dám chơi mà cũng không dám ăn. Đợi qua qua cơn lạnh, rau xuống còn nữa giá. Nhìn mí cọng rau muống lên thí mê không. Mí ông bà sên cũng mê nhắm rể rau muống y chang như rể lang. Rau lang ra lá. Mình cắt ra bỏ vô cho sên ăn.






 First set up dòm là mê gòi nha.


Cá vàng 20 cent một em . Hahhah


 Cái tank này mình chơi beach sand nè. Dạo sau này pro một chút không chơi khoai lang rau muống hột sen nữa vì ngâm trong nước hoài nó rotten hết. Muốn dưỡng thì phải có hồ bự rồi làm chậu gắn phía trên chỉ thã rể xuống thôi. Sen muốn lớn phải nuôi trong cái chén bùn. Chời. Bên đây kiếm một miếng bùn chắc cũng order Amazone. Hahaha. Mà. Hà. Từ từ . Sẽ. Chứ không. Bi giừ. Làm đục hồ cá. Rau muống ra mủ làm độc chết cá. Ta nói. Aquatic plants nó mắc là vậy đó. Mà trồng có đất nên aquatic plants nó phát triễn nhanh lắm. Mình nhân giống ra rất là nhiều. Nên tính ra có lời gòi. Chứ không lỗ. Hahahha. Cây nhả oxy nên không cần máy móc chi. Mình chỉ có một cái filter rất nhỏ circulate cho nước thôi. Không ồn chi hết. Khi cần mới làm chớ cũng không làm hàng ngày. Cây cá cảnh đất nước sỏi đá cũng cần có nhau là điều hoà gòi nha. Lâu lâu thay nước chút đỉnh. Không thay cũng không sao. Thay cho mới. Mà.Nhiều khi rảnh dek biết làm gì thì xách bình đi thay nước. À. nước trong tap ra phải để air out hai ba ngày chứ không quăng vô liền có cloride cá chít nha. Thay 1/3 hay 10% nước thôi nha.
Vậy thôi. Không cần phải làm chi nhiều. Chỉ ngắm thôi. Hahaha...




 Cá lia thia nè. Nuôi chung với Bảy màu. Không hề chi. Tự. Chắc. Hên con này nó take easy, laid back. Chắc cá lia thia Seattle không ham đánh nhau. Em lia this ẻm mê cọ cọ matxa trong ̣đám cỏ ni ni. Lọai cỏ này lên mạnh lắm. Kêu là Amazone sword grass.


Em ni kêu là White opal. Canh me lâu lắm mới rước được em. Vì hàng ni hể có ra là có người mua liền. Mình nickname ẻm Snow White. Ẻm chơi một mình một cái pen house tòa nhà cao ốc hai galon. Cây lá xanh rờn từ trên xuống dưới nha. Nhìn ẻm thong thã lượn từ trên xuống dưới rất là quí phái nha. Nhìn ẻm. Mình cũng chỉ mong làm cá thôi nha.

 Bonus: Cây cỏ trong vườn ngay cạnh cửa sổ. Ai bảo sống trong apartment không đào ao nuôi cá trồng khoai trồng cây cảnh được?






Mí ngày nào nắng hiếm hoi là mình chụp liền nha hahah. Nhất là cái mùa đông lạnh lẻo tê hết cả hòn này.



 Cá đẻ. Cái hồ này kêu là nursery tank. Hahaha môm na dịch ga là Từ Dũ Cá. Cá mẹ đang có bầu khó chịu lắm nha. Tới gần nó là nó táp nha. Nuôi riêng ra cho nó tĩnh dưỡng. Nó không kiếm chuyện với cá con. Hahaha. Hồ này chỉ có cỏ Amazone sword là chính thôi. Mình đặt biệt mê cái hồ ni. Dễ thương với cỏ li ti li ti. Nếu mình làm cái hồ bự, cỏ này làm nền gòi thả vạn niên thanh không cũng hay gòi.


Thả vạn niên thanh (tên Mỹ là pothos, nghe gớm nhể) vô hồ cá safe nha. Vạn niên thanh sống trong nước cá ra rể mạnh lắm nha. Nhìn liêu trai như trong rừng cảnh tiên nha. Cá thích trốn dưới/hay nằm phía trên lá lắm nha. Thả ngâm luôn cả cây cho nó leo thòng xuống nhìn hay lắm nha.






Túm lợi là giừ đang có 9 cái tanks. Hahahah Bảy màu đẻ nhiều khiếp luôn. Hahaha. Bốn con lia thia. Tất nhiên là bốn tanks riêng lẽ. Mình tham quá. Đang ham cái bể ba chục galon. Nuôi cá mập. Hahahah. Ông chồng kêu. Gòi để đâu. Ai biết. Mua xong về. Tất nhiên sẽ có chổ. Nhể.
Hahah viết xong coi lợi đếm thiếu hai cái tanks chụp phía sau không thấy, là 11 cái tanks chứ 9 là đếm lộn. Chít miạ. Hahaha sao nhiều vậy ta.

Hahhaa. Mà kệ. Tối ăn cơm xong, hai vợ chồng ra ngồi ngắm cá. Sáng sớm dậy cũng ra ngắm cá. Uống cafe. Mần tranh vẽ cá. Ai muốn coi thêm tranh qua blog tranh Lún Ghẻ coi nha. Tranh cá vẽ lộng lẩy thành một cái show lớn luôn á.




Trời Seattle mưa cở nào thì mưa. Trong nhà cá lội trung tăng. Mình nói apartment của mình có cái water front view. 24/24. Hahahaha Đời thế thì thôi. Ham chi.

Vậy là qua năm mới tung tăng y như cá là sướng gòi nha.

Chúc mừng năm mới nha pà con.