Đầu năm thằng em chồng của con em gái lấy vợ. Trước mùa COVID vài ngày. Nó mần luôn ba cái đám cưới. Một cái quê nhà gái, quê nhà chồng rồi dớt thêm một cái cuối finale hoàng cháng trong Sài gòn. Pà con nắm tay khách mời từ trong hậu trường ra y như lãnh thưởng trong giải Oscar. Mình hỏi mần chi lắm thí. Em rể mình phán. Thì lâu lâu mới đám cưới mà chị.
Thằng bạn mình cũng tính làm đám cưới lần thứ hai hai ba phần rưỡi chi đó năm nay. Năm ngoái đã hú đám bên Mỹ là nhớ về nha nha nha. Em trai nghe nói. Bảo. Đám cưới tui bà không về, mắc chi đám cưới lần hai ba của ổng bà về làm chi.
Mình biểu. Lúc đó không rảnh. Giờ rảnh. Mày làm đám cưới lần hai lần hai rưỡi hay lần ba chi chi đi. Tao về.
Mình tính sao cũng không bằng COVID tính. Nhể. Đùng cái. Bao nhiêu kế hoạch, ̣đám cưới đám ma chi chi cũng hoãn hết.
Em chồng mình dự tính lấy vợ tháng tám ni. Hai đứa tính làm hoàng cháng Oscar long chọng y chang như cái thằng kia. Cái đùng COVID. Hoãn lại.
Chỉ mần trong nhà với nhao thôi.
Mùa COVID. Đi đâu cũng ngán. Mình ngán nhất mấy cái news là cả gia đình vì tụ tập nhớ nhung party mà bịnh hết cả đám. Nên ko ưng vụ ni. Nhưng mần sao mà dám say no. Quyền làm đám cưới là human right mà. Gia đình hai đàng gom gom lại cũng hai chục mạng.
Cả hai thằng mà sao cùng tên Tân. Mà. Thằng kia làm được ba cái đám cưới. Thằng này trong mùa dich cancel luôn ba lần. Hahaha Ta biểu. Đời dek có fair mà.
Lần đầu tháng tư/ mới chớm dịch. CA và WA đóng cửa. Nội bất nhập xuất xuất chi chi đó. Mình bắt đầu làm việc tại nhà. Hai đứa con về spring break xong cái ở nhà ăn vạ cha mẹ luôn bốn tháng. Mình mệt nó mà tụi nó cũng mệt mình. Hỉ ái nộ khóc lóc vì cái vụ social distancing cũng mệt mỏi cả cha lẫn mẹ và hai đứa kia. Nên kêu xuống đám cưới cũng mệt. Hên vụ CA đóng cửa cancel đám cưới giả bộ "oh no, I am so sorry." chứ trong lòng mừng lắm. Ở nhà cho lành.
Thằng kia không bỏ cuộc. Lại hẹn qua tháng sáu nhé. Hahaha, ừa. Lại book vé máy bai. Cái xong cái tuần đó LA và Seattle biểu tình, bạo động, giới nghiêm. Cell phone réo réo cấm bà con ra khỏi nhà từ năm giở chiều tới sáu giờ sáng ngày hôm sau. Xong. Không ̣đi nữa. Ông chồng mình kể LA mà có bạo loạn thì gớm lắm. Ngày xưa pà con cứ trên mái nhà bắn tỉa xuống bùm bùm chát từng phát vô mí đám vô cửa hàng ăn cướp, looting. Seattle trên đây cũng phá tung trời. Building chổ mình board ván đóng thuyền lợi cũng hai ba tuần. Bữa nay ba bốn tháng down town business vẫn boearded up. Tan nát hết gòi.
Thằng em chồng này thuộc giống lỳ có lai sần. Lại. Hẹn qua tháng bảy July Fourth nha. Hai đứa con mình trước tuần đó đi chơi với bạn hai đứa không mask miết con mịa chi hết. Mình điên lên. Cancel đi. Lỡ tụi nó dính COVID rồi đem xuống lây cho cả nhà à. Mà còn hai tuần là phải vào lại trường. Trường bắt cách ly hai tuần nên rồi xong thêm lần nữa cancel.
Thằng này không chiu bỏ cuộc. Ta nói. Lâu lâu mới có đám cưới một lần thôi mà. Nó nghiến răng nó làm thêm lần nữa. Là tháng tám đây.
Lần ni thì thành công đại thành công. Từ bữa đó tới nay cũng mười ngày mà mình còn ngồi đây gõ lóc cóc như ri mà chưa ho chưa sốt thì chắc cũng chưa sao. Hahhaa. Tính đợi thêm năm ngày nữa cho chẵn hai tuần mà ngồi viết bài ni. Mà. Nghỉ. Lỡ lúc đó ....Hahhaa gòi mần sao mà viết.
Chuyện cứ như là giỡn đám cưới thời COVID.
Đi máy bay. Nè.
Trên news thường chiếu dạo này COVID đi máy bay giãn cách xã hội ngồi một băng cách một băng hay cách một ghế nha. Nam mô tuỳ hỉ nha. Ra phi trường không ai kiểm tra nhiệt độ của ai . Nhiệt độ mày thì mày tự kiểm nha nha nha. Xong cái tới gate á. Chồng kêu. Wow vắng tanh tanh thế lày. Bữa nay sướng nha. Máy bay trống. Hahha. Cái kêu boarding. Mình ngồi sau. Boarding trước. Xong cái ngồi xuống thấy bà con ở đâu chun ra quá chừng chừng. Boarding xong dòm qua dòm lại chật mẹ nó cái máy bay. Lúc đó mới hỡi ơi. Máy bay full. Hahhaa weekend chiều thứ sáu. Không full mới lạ. Pà con chắc ai cũng đám cưới dưới Cali như mình quá.
Chuyến bay một tiếng rưỡi Sea SFO phải đeo khẩu trang, cô tiếp viên thông báo, trừ lúc ăn và uống. Hahhaa nếu như cứ ăn và uống liên tục thì không phải đeo khẩu trang, mình nghỉ. Dòm qua dòm lại. Mình thấy nhiều người len lén kéo khẩu trang lòi mũi ra. Chắc là để thở. Mình đoán thế. Thấy tiếp viên đi qua đi lại, thì thong thả kéo lên.
Chợt nhớ nhiều vụ trong TV/news đưa tin người này không khẩu trang người kia không khẩu trang/thậm chí một đoàn mười thằng ngu đồng thanh lên máy bay bỏ hết khẩu trang ra cho máy bay delay kêu cảnh sát kick xuống. Cấm bay trong mùa COVID. Làm cương cứng lên chi cho ngu vậy không biết. Sướng không thì chưa biết chứ thiệt hại nhiều quá. Cứ. Thong thả len lén mang vô lúc kéo lên kéo xuống thì một công hai ba chuyện. Vừa được thở và được ngồi máy bay. Mà không bi kick out mà không bị public shame trên social media.
Ông chồng mình shock khi thấy đông người nên ông ngộp quá. Nhức đầu quá. Mình thì thào. Chắc anh cũng làm bộ kéo khẩu trang xuống qua khỏi mũi mà thở đi nha. COVID thì COVID. Chứ giờ quan trọng là phải ráng mà thở. Chứ kiểu này là không ke COVID mà ke anh phải sống, thoi thóp cũng được, cho tới SFO gòi tính tiếp nha. Nặng nhẹ ngon ngọt dụ dỗ baby step vậy mà le lói hết chuyến bai từ Seattle tới San Francisco.
Xuống SFO, lúc máy bay taxi in, cô tiếp viên thông báo nhiệt độ SF là chín chín độ. Chời chời. SF trước giờ có bao giờ nóng vậy không ta. Xong cái nghe cô thông báo tiếp nè. Lúc xuống sân bay, xin quí vị vui lòng " practice social distancing." WTF. Mình xém la to lên. Trong máy bay dek có. Giờ làm bộ thúc đẫy practice social distancing. Là sao. Là sao.
Mà ông chồng mình sắp xỉu rồi nên mình ko lo lắng vụ tay đôi với hàng không. Mắc công mai một nó kêu mày ngon thì mày social distancing đi bộ từ LA về Seattle nha con. Không ngu không cương không cứng với hàng không. Lỗ. Len lén bưng về đây chửi nho nhỏ thôi.
Ông ra khỏi máy bay. Từ thành đô tráng lệ Seattle đang mát tưng tưng qua SFO phi trường không máy lạnh. Chưa chít là hay lắm nha. Chàng lết lết ra được cái ghế là nằm luôn. Phanh thây tứ mã ăn vạ không cần che đậy. Mình nói. Book vé máy bay quay về Seattle nha. Hiệu nghiệm. Y như gáo nước tạt vào mặt. Nghe thế mà tỉnh ra. Không. Call of duty. Phải ráng. Ráng lết xuống tới LA mà làm cho xong cái đám cưới. Gian nan quá.
Mà nói qua thì phải nói lại. Social distancing trên máy bay là nam mô tùy hỉ nha. Bữa nào full thì suck it up. Chứ mình về sáng thứ ba không ai đi máy bay vắng tanh tanh thì tiếp viên cứ theo luật tà tà practice social distancing. Hàng ghế thứ nhất đứng lên. Xong cái hàng thứ hai. Mỗi người một băng. Hên xui. Hên xui.
Đeo khẩu trang. Nè.
Xuống LA. Em chồng ra đón. Mình cẩn thẩn khẩu trang. Mà nó thì không. Mà chồng cũng không. Nên lúc về nhà ông nội. Mình kêu. Ba nha. Con băng qua ba cái phi trường hôm qua. Nên bây giờ sẽ đeo khẩu trang nha. Còn mấy người kia không đeo thì mai mốt ba có bị sao không được đổi thừa con nha. Hahhaha tội nghiệp ông nội. Hễ thấy mình là ông né qua một bên. Ông lấy N95 chu mõ ông quất vô.
Chàng chồng xay xỉn từ SFO bước vô nhà là ho. Hahahha. Ông em lườm cho một cái. Mai không được ho. Hahaha. Thế mà nín luôn không dám ho luôn hai ngày.
Dưới LA pà con tòn lái xe nên mình không thấy ai khẩu trang là mấy. Seattle 80 độ mà mát mát khẩu trang ok chứ dưới LA bữa mình xuống 106 rồi 107. Nhiệt độ nóng như trong lò nướng nhào ra tát một cái vô mặt dúi mũi mà không biết là tội gì. Không đeo chi chi mà còn không thở được chứ đeo khẩu trang coi như nín thở luôn.
Đám cưới mần dưới Santa Babara, thành phố biển cách LA chừng hai tiếng lái xe. Chồng vừa lái vừa kể chuyện ngày xưa dưới LA, khúc này làm sao khúc kia làm sao. Kẹt xe quá mạng thì than. Ai cũng kêu không ưa LA/CA bỏ qua tiểu bang khác. Mà sao đông vẫn là đông vậy trời. Xe kẹt cứng nóng dòn Ventura nên hơn ba tiếng mới xuống tới khách sạn. Ngay tại biển. Không khí mát hơn LA. Nên. Tất nhiên. Là. Người không là người. Nhìn cái choáng thêm chập nữa.
Em chồng quảng cáo là SB rất là ok, không ̣đông vì luật lệ COVID dước SB rất strict. Nên chắc không sao. Cả thành phố hiện nay chắc chừng ngàn cases. Hahahha. Pà con đi biển đông ngộp trời. Mịa. Ai cũng tưởng y chang như nó nên đồng thanh kéo nhao ra hết SB. Không ai khẩu trang chi chi hết. Nếu có thì phải lòi cái lỗ mũi ra. Ngoài người đi tắm biển còn rất nhiều homeless nha. Seattle, LA và giờ SB, ở đâu cũng đầy homeless hết rồi. Homeless thì không thể thao thao bất tuyệt là nếu mày bịnh thì phải ở nhà cách ly. Nha. Nhà ngay tại biển. Bịnh hay không. Nhà tao ngay đây.
Ra nhà hàng sang chọng ăn gòi mần sao khẩu trang ? Có cái này nghiêm trang cách ly không cho ông nội đi ra nhà hàng hahahah vì ko ai khẩu trang nên ông phải khách sạn kêu room service. Túm lợi.
Coi như xuống SB, không thấy COVID chi chi hết nha.
Xong cái đưa dâu, phải bận áo dài. Tội nghiệp tụi nó kiếm đâu ra một bầy mâm quả khăn đỏ chỉnh chu lắm. Mà mình. Cũng. Chu cha mẹ ơi. Lôi ra được cái áo dài may hồi lúc sanh Beo xong trong nóc tủ.
Nhớ là hai chi em đi chợ hoa xuân gòi lựa vải Thái Tuấn giống nhau gòi may mỗi đứa một cái. Má ở nhà coi cháu làm sao mà chàng Beo lẫn bà khóc quá trời ngày hôm đó. Giờ Beo 22. Hên là thun và lúc mới sanh còn to lắm nên vẫn còn bận vừa. Màu tím lavender. Mình cẩn thận âu yếm may một cái khẩu trang cùng màu. Cho lịch sự COVID tông xuyệt tông.
Gòi cái ông chỉ đạo vụ bưng dâu, ổng thân với gia đình chồng lắm. Ổng khều ra ổng nói nhỏ. Tháo khẩu trang ra luôn chị ơi. Hôm qua tới giờ có COVID là COVID. Không COVID là không. Hahhaha Để chụp hình quay film cho nó chuyền thống. Công trình từ Seattle bai xuống. Gòi xong. Good bye khẩu trang luôn cho tới hết màn bưng quả. Đám cưới truyền thống phải làm đúng. Trong lịch sử 4000 năm văn hiến chưa ai nói vụ mang khẩu trang bưng mâm quả bao giờ.
Em gái mình coi hình xong phán. Lúc bưng quả phải lựa gái còn chinh gái đẹp chứ gái đầu chọc gái già như bà mà phải bưng quả à. Chời. Thời COVID mà sang chảnh đòi cống hiến gái chinh kiếm đâu ra. Gái self- declared còn chinh là tao là thong thả bưng quả được gòi nha. Hên nhờ cancel mấy lần tóc tao mới có đủ thời gian nhoi ra vài cọng đó nha. Mí hôm nay COVID ở nhà là chồng mình cạo đầu hàng tháng cho mình đó nha. Trong lịch sử bà Cơ ông Quân chưa ai nói vụ không cho phép người cạo trọc vì tránh COVID đi bưng quả bao giờ.
Xong cái thứ hai ra City Hall mần cái tờ giấy chung thân. Nhiễu vụ social distancing khúc này lắm nha pà con.
Cô dâu chú rể làm giấy tờ ngoài ra cái park trước City Hall, đẹp lộng lẫy. Lều bạt dựng rồi một tấm kiếng trong veo chia ra hai bên. Ông toà áo thụng một bên, hai đứa kia một bên. Chỉ một người làm chứng là cái bà chụp hình á. Pà con gia đình phải đứng thiệt xa xa không ai lãng vãng gần gần. Nếu muốn đứng gần thì phải làm bộ khách vãng lai hay homeless chi chi đó. Vẫy tay hú hí ngụ ý người nhà dâu rể không giãn cách xã hội là sẽ bị kicked out ngay lập tức. Quá sợ luôn. Nghĩ tới lúc này mà cancel dời ngày nữa là thiệt muốn ói luôn. Nên mọi người giãn ra hết bên kia đường.
Xong cái ông toà chìa một cái cây dài thòng lòng có gắn một xấp thiệt dày mấy cái đơn kết hôn chi chi qua bên cô dâu chú rể. Làm mình tưởng ra cái thời Hàn Mặc Tử trong trại cách ly có người yêu chìa cây bưng cơm nước. Yêu thế thì thôi.
Ký xong, bưng lại gòi lật qua trang khác. Kéo qua kéo lại mất biết bao thời gian thì ông toà phát hiện ra nãy giờ đúng người đúng mặt gòi chữ ký cũng không dám sai. Mà. Một đống giấy kéo qua kéo lại nãy giờ hahah. Thì sai. Fck. Xong cái ổng phải chạy lên in lợi một đống giấy tờ khác. Here we go again. Kéo qua kéo lại chập nữa. Báo hại cả cái City Hall trồng toàn chuối cảnh không có trái chờ mòn mỏi cho tới trưa mới xong. Social distancing my ass.
Nói chung gòi cũng xong cái Call of duty. End game một cái là ông chồng mình thư giãn cái cổ họng nên ổng ho lại. Mình hoan hỉ chúc mừng. Congratulation. Welcome back.
Ngày thường ho sao cũng được. COVID mà đám cưới. Cấm. Nha.
Hậu COVID đám cưới. Nè.
Ngày qua ngày. Lúc qua lợi Seattle. Cứ gọi xuống LA cho ba chồng. Ba khoẻ không ba. Có bị ho bị sốt chi không ba. Hahhaha. Chưa. Chưa. Chưa thấy chi. Bữa hỗm giờ đếm cũng sắp được 15 cái "chưa" gòi.
Đám cưới thời COVID: chuyện tưởng đùa mà cứ như là giỡn.
Vậy chứ. Hết sợ COVID gòi nha. Là chuyện thiệ̣t.