Showing posts with label Davis. Show all posts
Showing posts with label Davis. Show all posts

8/9/12

Đậu hũ, đậu bắp và hố bom

1. Đi chợ mua bốn miếng đậu hũ và miếng thịt sườn. Dòm đi dòm lại. Hai cái mắc ngang nhau mới ghê. Nhớ ngày xưa Má đưa ngày 10 đồng. Mua 200 gr thịt nọng , hai miếng đậu hũ và một bó rau muống. Đậu hũ rẻ. Dân nghèo ăn đậu hũ thay thịt mà lớn. Đậu hũ rau muống dậm thêm thịt nọng. Má kho chút nước mắm chứ không nước màu chi hết. Con gái Má lựa thịt mà ăn. Má chỉ ăn đậu hũ. Ba đứa con của Má chỉ có ăn vậy thôi lớn te te. Giờ ăn đậu hũ là một món mà người ta gọi là vegan food. Dân biết chọn ăn đồ ...healthy, dân Liberal, dân Green vì môi trường ...và một đống hằm bà lằng các danh xưng thậm thược khác. Hay dân nhậu mới kêu đậu hũ lưót ván hay đậu phụng chấm mắm tôm.

2.Mình thắc mắc tại làm sao đậu hũ bên đây mắc ngang ngửa miếng thịt. Phát hiện ra đậu hũ làm từ đậu nành. Mà mí cái giống đậu nành hay bắp dân Mỹ trồng mà không ăn, tụi nó để dành đi nuôi gia súc hết. Dân Mỹ thích ăn thịt hơn. Thành ra đậu hũ trở thành món hiếm...mà dân "elite" đổng đà đổng đảnh và dân Việt mình chọn ăn. Nên mắc. Đúng là rất ngược đời.  Còn tệ hơn là dân Mỹ đem bắp trồng rồi ....ép lấy dầu chạy xe hơi. Quá khổ. Ăn thịt và đi toàn xe hơi, lại không kèm đậu hũ, làm sao hơn 1/3 dân Mỹ không béo phì.

3. Mua đậu hũ sẳn tay bốc luôn một vĩ đậu bắp. Đậu bắp bên đây kêu là Orka, luộc lên chấm với đậu hũ kho nước dấm đường xì dầu lạt lạt xịt thêm tí tương ớt nữa là ngon một ngày của mình rồi nha. Nhớ hồi hè lớp 8 mình bị bịnh tróc lở đầu đi bịnh viện nằm hết mấy tuần. Bị tróc đầu mà sao nó bị phù hết cả người mới ghê. Bác sỉ cấm ăn muối. Mình nhập viện nhi đồng hai. Má chạy lên chạy xuống với mình và hai đứa nhỏ ở nhà. Má không nằm lại bịnh viện được. Vì không ai coi hai đứa kia ban đêm. Lúc đó bịnh viện đã quá tải. Hai bịnh nhi nằm một gường. Bà kia con bị sốt xuất huyết, xếp chung gường với mình. Bà hỏi mình bị bỏ rơi hả. Mình chẳng nói chi. Đêm xuống y tá đi ra hết thì bà quát mình nằm xích vô cho bà nằm với con của bà. Lúc đó sao dek biết chưỉ lại nhỉ. Co giò nằm mà khóc thôi. Khóc đã nhưng tới sáng giả đò vui cho Má khỏi lo.  Má cứ nấu cơm bưng lên. Thịt thà nhóc nhách. Nhưng không nêm nếm chi hết. Không muối lạt phèo mần sao ăn. Mình lén Má vứt hết. Tiếc thịt thì ăn thịt chứ cũng không ăn hết.

4. Rồi cái có hai vợ chồng người Campuchia cũng ở nuôi đứa con hai ba tuổi. Con bé người Miên da đen ngăm tóc quăn mắt tròn thau láu nhìn thấy mà thương. Ông chồng thấy mình lén vứt cơm đi. Thì la mình. Ăn cho mau hết bịnh mà về với Má với em chứ. Nghe ổng nhắc tới Má. Nước mắt mình ứa ra, cổ nghẹn lại, tủi thân, còn không muốn ăn luôn phần cơm còn chừa lại sau khi đã lén  quăng thùng rác một mớ. Bà vợ vô thay ca. Hai vợ chồng ngồi xuống ăn cơm. Cơm chỉ có một chén nước tương xắn ớt với một đám đậu bắp luộc xanh rì cái cà men. Nhìn hai vợ chồng xì xụp ăn. Mà đó cũng là lần đầu tiên mình biết đậu bắp. Bà vợ mời mình ăn , nhưng mình lắc đầu. Giờ nhìn đậu bắp, nhớ ngược lại ổng bả rồi nhớ tới Má !

5. Bữa Seattle có airshow. Lần đầu tiên cái airshow kế bên nhà. Đi ra cái Lake 5 phút là coi được rồi. Còn không thì cứ ngóng cổ lên dòm từ cửa sổ thì cũng thấy rồi. Ban đầu nghe nói airshow thì hí hửng chờ đợi. Tới bữa đám máy bay bắt đầu tập lượn lờ trên đầu mình cả tuần thì bắt đầu hoảng. Tự nhiên nghe ồn quá. Nhức hết cả óc. Váng hết cả tai. Tự dưng không ham đi coi nữa. Bữa cái show chính thức trình diễn, vợ chồng ông hàng xóm đem con cái ra cắm trại ngủ đêm xí chổ. Ổng rủ nhà mình đi. Ông tự hào tuyên bố là cái chổ ông xí là ngon nhất vì vị trí đó là điểm chính của cái airshow. Mình có thể ngước cổ lên nhìn thấy nó bay ngay trên đầu hay cắm thẳng từ trên xuống chuối xuống...đầu. Nghe vậy là muốn...ói rồi. Quyết định không coi nữa.

7. Tiếng máy bay chiến đấu ồn khủng khiếp. Nghe rất là uy hiếp. Tự dưng mình nghĩ tới cái hố bom kế nhà mình ở Thụy Khê, Hà Nội. Nhớ Má khủng khiếp. Lúc đó một hai ba tuổi chứ mấy. Lờ mờ nhớ dưới cái gường trong nhà có cái hầm tránh bom. Bom Mỹ thả lúc đó mình không có nhớ ồn làm sao. Nhưng giờ nghe phản lực gầm rú trên đầu là không thích, không vỗ tay mà phát hoảng là biết rồi. Má cứ kể chuyện hai mẹ con đi sơ tán. Có lúc Má liều không đi. Ban đêm, cúp điện tối thui, hai mẹ con nằm ôm nhau trong nhà. Má len lén thắp một cây đèn cầy leo lét trong cái gian nhà bé ti. Thì thào nằm chờ tiếng kẻng báo động. Má nói. Sao hồi đó má liều thế. Mà sao có số, cũng không chết.


8. Sau này lớn vô tới Sài Gòn, mình cứ nói với người ta là hồi xưa nhà mình ở kế bờ hồ. Má cười. Cái đó là hố bom đó, bờ hồ gì. Con nít ngây ngô chỉ dám biết có cái bờ hồ. Nói chuyện tới hố bom thì mai mãi sau này thuộc thơ Tố Hữu hay lúc đi học bên Mỹ nhìn hình ảnh của những hố bom B52 tròn tròn trên đồng ruộng xanh, phản chiếu cả một bầu trời xanh dương mới biết tụi Mỹ nó thả bom như thế nào ở Việt Nam. Mình nhớ mãi cảm giác lúc đó. Bật khóc tức tưởi. Tình cảm lẫn lộn lèo phèo bèo nhèo hết cả một ngày. Là hoạ sĩ, những vòng tròn xanh dương ngập nước phản chiếu bầu trời cao vời vời chơi vơi trên cánh đồng lúa xanh là một điều kỳ diệu lung linh rất đẹp. Mình muốn làm một bức quilt ngay lúc đó. Là một người Việt, lòng căm phẩn, đau đớn trước vết thương chiến tranh chưa từng biết lên da non của những vùng đất đó. Nhan nhản khắp nơi ở Việt Nam. Như muối xát ớt vô lòng. Và.


9. Nhớ Má cồn cào. Hố bom kế bên nhà. It ra là với một con bé hai ba tuổi là một cái hồ thiệt to   được rào lại bằng kẽm gai để tránh cho con nít lạng quạng chơi rồi té xuống. Một bữa mình chơi miểng chai trước cửa nhà. Chắc lúc đó 3 tuổi . Bị cào rách tay. Khóc váng lên. Má đang bị ốm. Nằm trong nhà. Má lần ra cửa. Hỏi chuyện gì. Mình vu vơ chỉ đại cái hàng rào kẽm gai. Má sợ. Nhờ một cô đưa đi bịnh viện tiêm uốn ván. Lúc cô "đèo" mình trên cái ghế mây phía sau. Mình mới nói là bị miểng chai cào. Rồi sau đó làm sao nữa. Dek có nhớ. Những chuyện li ti như vậy mấy hôm nay cứ kéo về ầm ầm như cái airshow. Sướt mướt cho một thời có Má. Tiếc không hỏi Má là cái hố bom đó có từ lúc nào. Trước hay sau khi Má dọn nhà tới đó. Hả Má.

10. Người Maya cổ có một quan niệm trong bói toán là bầu trời là hình ảnh ngược up side down của trái đất . Nên mỗi khi muốn tiên đoán chuyện chi, họ ngồi xung quanh một cái giếng đầy nước phản ánh bầu trời trên một cái tháp thiệt cao. Mọi sự đã, đang hay sắp xảy ra trên mặt đất sẽ được đọc ngược lộn trái lại bằng hình ảnh bầu trời long lanh trong giếng nước. Người ta sẽ đoán được sự thật hay mặt sau mặt khất của vấn đề. Mình nhìn cái hố bom đầy nước kế nhà mình năm xưa. Mình đọc được những gì. 38-39 năm sau, mình biết ra nhiều điều. Biết nhiều đến nổi nhiều lúc băn khoăn. Giá biết ít lại, giờ không phải đa mang. Nhưng nếu biết ít lại, thì mình không bao giờ có một cảm hứng rất xót xa tuyệt vời cho một loạt tranh mới vừa xong.

Má ơi.

7/25/11

Chuyện con


1. Lần đầu đi cái swim meet bốn ngày dưới cái nóng 100 độ F . Chai nước lạnh kè kè trên tay. Năm phút là nhấp môi một cái . Có bữa quên đem chai nước làm biếng đi lấy một chút là muốn xỉu luôn nha. Về nhà hôm chủ nhật lúc 12 giờ đêm. Lả hết cả người. Được cái Bánh Xèo vô final 6/7 cái môn nó tham gia. Beo thì finalized 3/7 . Beo làm cả lò ngạc nhiên. Vì thiệt ra chàng bơi rất lừ đừ. Năm nay tự nhiên vọt cao lên, take swiming more serious. Chắc tại coach mới. Ông này biết cái push tụi nhỏ. Có lần Beo phá quá, ông kicked Beo out hồ bơi. Mình điên quá. Nói. Không bơi thì chạy non- stop 1 tiếng 1/2 vòng vòng quanh hồ. Muốn cái nào. hahaha, chàng bơi " cho rồi ". Rồi mình bắt Beo viết cái thơ xin lổi coach. Ái mộ nha. Beo viết thơ xin lổi hơi bị hay. hahaha, chàng rất có kinh nghiệm viết thơ... kiểu I am sorry. I promise... từ lâu rồi nha.


2. Bốn ngày ăn nằm dầm dề với tuị Mỹ mới biết làm sao sport của tuị nó giỏi. Bao nhiêu tiền của, sức lực, thời gian bỏ vô cho mấy đứa nhỏ từ lúc bé tới lớn. Làm sao tuị nó không giỏi. Mình thì không ăn thua. Mà sao nhào vô cái đám này, tụi nó tính ăn thua thấy mà ghê. Con không được finalist thì con không khóc, mà con má nó đứng khóc ngon lành. Mình chỉ đứng shut up cái miệng.Chứ không biết an uỉ hay nói chi cho đúng lúc đó. Mấy mẻ cũng theo dõi coi đứa nào giỏi hơn, take off mấy giây, add up mấy giây. Nói chung là bốn ngày vui thì có, nhưng rất là pressure nha. Mình không ưa vậy. Nên lúc tuị nhỏ thi xong, có hỏi mình là con mình finish bao nhiêu second, take off bao nhiêu giấy phút đồng hồ, thì mình lắc đầu. Mày đi hỏi coach chứ sorry, tao không có biết. Hơn nhau một cái móng tay út là thắng rồi nên rất nhức đầu. Con nít khóc đã đành. Người lớn cũng mếu !

3. Cuộc thi này quan trọng. Phải được "qualified" mấy vòng mới được đi thi. Rồi hết cả ngày đấu, cuối cùng final sẽ chọn 8 đứa cao điểm nhất đấu loại tiếp một lần nữa. Nói chung là bốn ngày á, từ sáng 7 tới 7 giờ tối mới lếch về khách sạn. Không phải khoe con mình ( à, ké khoe một chút). Mà để nói cái này nè.

4. Nhiều đứa đi thi JO ( Junior Olympic) rất được cha mẹ cưng. You made it . Nên bốn ngày nay, thấy nhiều đứa hỗn với cha mẹ quá. Chỉ muốn kiếm roi đánh cho một phát. Con bạn thân của Bánh Xèo, cũng là một trong những đứa giỏi nhất lò bơi, đối với mình , với con Xèo hay với coach thì thiệt là nice, sweet. Thậm chí với đối thủ của nó, nó cũng rất là polite, thi xong, quay sang bắt tay bắt chân cho nó có " sportmanship" ( coach dạy vậy á).

Mà đối với ba má nó. Thì thiệt là tình nha.Từ chổ tuị mình cắm trại qua bên hồ bơi chỉ chừng 2-3 phút đi bộ, nhưng phải leo lên một cái đồi. Nhiệm vụ của cha mẹ là ...xách dép, khăn tắm, nước cho con, rồi phải nhớ thêm chừng nào con mình bơi, lượt rồi nó đứng ở đâu.....Lâu nay, mình chỉ cầm dép và khăn thôi. Còn mấy vụ kia thì tuị nó phải nhớ. Mình không nhớ dùm nữa.Nhất là nước để khỏi bị dehydrated ( mất nước ). Tới lúc thi thì phải biết tự canh, tự warm up rồi tự đứng vô vi trí. Mình chỉ cheer dùm thôi nha.

5. Vậy cũng mệt rồi. Con bạn của Bánh Xèo còn bắt mẹ nó đem nước cho nó. Uống một miếng. Vức chai nước đâu mất tiêu. Chút laị kêu mẹ xuống lều lấy nước. Cả nguyên buổi sáng, 5 lần. Con mẹ nó hết nước. Kêu uống tạm Gatorade. Con kia .No. Con mẹ nó chiụ hết nổi. Thét lên. You are not Olympian yet. Rồi snack đem lên. Không ăn. Nó muốn đuổi mẹ nó đi để hang around với bạn. Thì trừng mắt nói. Mom. Bye. Bye !.Nói chung là bốn ngày nặng nhẹ đủ thứ. Mình nhìn hai mẹ con, chóng mặt. Còn một thằng. Mom, give me my cap. Mẹ nó quăng xuống nước. Nó chụp không được. Nó thét lên. Mom, you are suck. Chưa là cái gì, mà đã vậy. Mần sao làm Olympian sau này được. Chời !

6. Bữa mình lựa lúc hai mẹ con nhỏ bạn Bánh Xèo nguôi ngoai. mình nói giỡn mà thiệt vậy nè. Mai mốt hai đưá tuị bay lớn, tao muốn hai đưá list we your moms as heroes. Not Micheal Phelps, not some famous strangers, but the parents . Mình dằn mặt hai đưá nhỏ mình quá trời. Mai mốt thắng medal, 1/2 cái medal đó là của mẹ với daddy rồi nha.( viết cái entry này mai mốt kể công đó nha. Không núi biển Thái Sơn chi cho xa, chỉ cái JO meet này thôi mà đủ rồi,ahahha)

7. Rồi. Lại khóc. Bơi tới sau chút cũng khóc. Cố quá, mệt quá cũng khóc. Con mình được cái không khóc. Vì mấy lần trước nó khóc. Mình dek có care. Thi thì có thắng có thua. Mệt dek chi phải khóc. Nên tuị nó cũng quen, không care mấy. Bữa có thằng kia bơi giữa chừng hụt hơi. Không tiếp được. Ông bà nội ngoại và ba mẹ cả thảy sáu người gương cái khăn lông bự tổ chảng ra. Ôm chàng to cao nghều nghều vào lòng. hahahah. oh, poor little thing. Mình không hụt hơi, thấy vậy, hụt hết hơi.

8. Nói vậy thôi chứ nhìn mấy đưá mới 12-13 tuổi cao 1m75, 1m8 , bơi chuyên nghiệp vậy thì ai mà không ham. Mặc dầu tụi nó để ý so đo ăn thua nhau. Nhưng cái quan trọng nhất mà lò nào cũng huấn luyện tụi nhỏ là tập làm sao để bơi nhanh hơn chính bản thân mình. Đứa nào cũng để ý xem mình có " take off" được giây nào không. Được một vài giây chiến thắng bản thân thì mặt đứa nào cũng sướng rách tới mang tai.Nhìn thấy thương lắm.

Tụi nhỏ treo khăn lên lều làm sân khấu diễn show



9. Bốn ngày bỏ tiền đi giống như cắm trại. Hồ bơi kế bên sông Sacramento và một cái national park rất đẹp. Trong giờ chờ bơi, tuị nhỏ ngồi chơi với bạn đồng lứa. Đàn hát cũng nhộn nhịp. Chứ đi trại với chỉ với gia đình , nhiều khi lại không vui. Cha mẹ ngoài chuyện dời lều trại vào những chổ bóng râm, ngồi tán dóc với mấy gia đình bên cạnh. Rồi ra cheer cho con hay out door BBQ hay làm volunteer "bắt buộc" cho xong chuyện. Nói chung, swim meet là những buổi tụ tập một công hai ba bốn năm chuyện. Không có phí thời gian cũng như tiền bạc. Chỉ hao năng lượng thôi.

10. Mấy ngày không in tờ nét. Biết là nhiều chuyện xảy ra. Mà chưa có care bây giờ. Enjoy cái đã. Đời có là bao. Sống nay chết mai. Không lường được.Lo mấy chuyện nho nhỏ tầm phào kể từ một tới chín. Đã mệt. Còn đèo bồng lo chi nữa !

6/3/11

Mới có bé tí mà đòi Tự Cường với Tự Chủ


Bữa bác Bụng này lên nhà chơi. Bác ngồi làm mẫu cho Bánh Xèo nặn tượng của bác nè.


Mẹ Bánh Xèo nhìn cái bụng không giống bụng bác í. Mẹ nhắc Xèo nắn thêm đất sét vào. Bánh Xèo nhất quyết không nghe. Chỉ làm nhiêu đó thôi. Đang làm dỡ dang, cô nàng phải ra ăn.Nàng lườm lườm nhìn mẹ nói. Mẹ không được đụng vô cái bụng nha.


Ưà, thì thôi. Của con. Nó thích làm sao thì kệ chứ. Post cái con này lên Fb. Vài bà con cũng kiu là Bánh Xèo làm không giống. Mẹ đi mét lại Bánh Xèo.


Cô nàng laị gườm gườm. Kỳ này thì mỏi mắt luôn. Rồi nói vầy nè.

If " they" want to make the bigger tummy, they just go ahead and make "bác Hạo Nhiên" themselves. This is my, my ( nhấn mạnh và gằn từng chữ nha) art work. I can do whatever I want.

( run rẩy mà tạm dịch thế này. Họ í ,muốn làm cái bụng "bụng" hơn nữa, thì cứ việc tự làm "hình nhân" của bác Hạo Nhiên đi. Đây là tác phẩm của con, của con nha. Con muốn làm sao cũng được).

Đúng là tinh thần tự chủ tự cường của hoạ sỉ bé tí con con chưa!



Nè. Vậy nhờ vậy mà bác Bụng được lên sân khấu hoàng tráng vậy với người đẹp, không thì cứ ngồi đó mà ăn bánh xèo hot dog ( do bác í chế biến trên cái hình đầu) hay ăn bánh xèo độc quyền hiệu Lún Ghẻ do ký giả Ngọc Lan "vừa đổ vừa nhổ" cho héo tàn cái đời bác luôn nha !

P.s bài này tit giựt thế mà page view không lên thì bà con không có yêu nước nhiều như tui tưởng nha !

5/1/11

Hôm nay cờ lại cứ bay, cứ bay




suốt từ 8 giờ sáng tới 3 giờ chiều ngày 1 tháng 5 luôn nha. Con đi thi bơi luôn 2 ngày, nắng đẹp mà tới 12 giờ là mình bắt đầu say. Giờ mới biết tự sao đàn ông hay nói. Người đẹp làm cho lòng ta ..say nha. Nhức hết cả đầu vì ...la, hú hú và canh me chụp hình.

Tự đua đòi giống mấy cái hình trong swimming magazine á. Chụp close up rồi. Ráng. Chụp tài tử bơi lội " in action". Ráng mần sao canh cho cái lúc pà con nhảy xuống nước á.

Bánh Xèo thứ ba từ căp giò bên phải đếm qua á.



Beo đầu tiên á.


Nói chung cũng canh me dữ lắm, chụp hut cả hơn 10 lần mới trúng được 1 cái.


Canh sao mà chỉ tóm được cái cẳng. Tại tự dưng không biết ai biểu dựng máy hình đứng.

Nhìn vậy thì biết đưá nào có khả năng về trước rồi nha. Ăn thua lúc phóng xuống nước á. Đưá chậm chừng 1 giây là cũng coi như thua rồi.










Beo nè. Chàng bơi ngữa rất thẳng, chứ không cong cong queọ quẹo như Bánh Xèo.


Cuộc thi này tổ chức tại sân nhà....nên toàn người nhà mình đi bơi không à . Vàng khè từ hàng đầu tới hàng cuối đó.


Bánh Xèo trong cuộc đua cuối cùng, 100yard free style

Nhưng hai bữa bơi vừa rồi là ngày của Bánh Xèo. Cô nàng giựt giải nhất trong nhóm tuổi 9-10 và đoạt gần hết A time. ( Số thời gian tính điểm để được đi thi Junior Olympic, theo tiêu chuẩn của tuị Mỹ). heheh, khoe nữa nè. Trong lò bơi của Davis chỉ có bốn đưá Việt Nam. Beo, Bánh Xèo, một thằng tên Kiệt 10 tuổi , và một đưá con gái 14 tuổi tên Beverly Nguyễn. Bốn đưá ( nói không phải nịnh Việt Nam mình) ,đưá nào cũng thuộc hàng xuất sắc. Beverly năm ngoái giưt đươc cái junior Olympic toàn nước Mỹ môn 400m free style, Kiệt lúc nào đi Junior cũng ở laị tới final, đấu với những đưá top của một event , và Bánh Xeò, hí hí, với Beo, bữa giờ khoe miết rồi đó.

Người Việt mình bơi rất rất giỏi không thua chi các giống khác nếu được đầu tư, chủ yếu là thời gian là chính. Chứ thiệt ra swimming không tốn kém nhiều bằng mấy môn khác.Cha mẹ thay nhau đưa đi đón về cả tuần practice, rồi thứ bảy chủ nhật có swim meet thì phải thức dậy sớm, khoảng 6 giờ, đưa con đi. Ở cả ngày, lều trại, quần áo canh me tới event của con mình. Rồi nó chán ( vì chờ ) thì phải có hàng cho nó chơi, rồi nó khóc ( vì thua) thì phải dỗ, rồi nó đói, rồi winter thì mình lạnh, chứ nó không có lạnh đâu... nói chung là phải kiên trì...ngồi...rình cho con đi bơi. Viết ra để mai mốt....tính công mình chứ.

Hè tới, thả con đi bơi đi pà con !

11/14/10

Lá thu

Sắp hết thu rồi nha


Mà còn đẹp vầy nè








11/2/10

Cuối tháng mười


Bữa qua đã lê lết qua tới tháng 11 rồi. Nhanh quá. Mình có tật lâu lâu là phải xách máy chụp rề rà vòng vòng Davis. Chiều chiều tụi nhỏ đị bơi, thì con mẹ cũng đi bộ vòng vòng mấy cái khu này nè. Gọi là Old Davis hay North Davis. Im ơi là im. Mà xanh ơi là xanh.









Biết là cái gì chít liền. Nhưng mà nhìn nó dễ thương quá đi. Cứ như anh Chí Phèo vạ vật giữa đường. Bù lu bù loa. Nhỉ.

Nhìn thấy thương không.


Báo. Bà con vứt báo. Đến chiều tối cũng không ai lấy vô.Giờ bà con coi báo mạng. Báo tv, ai coi báo tờ nữa nhỉ. Lăn lóc như một thứ đồ cổ .
Mùa bầu cử. Năm nào cứ tới mùa bầu cử. Là bà con mạt sát nhau không thương tiếc. Lôi nhau ra đập nhau tơi tả. Thằng nào gay, thằng nào straight, đứa nào hồi xưa đánh nhau với tao, đứa nào mướn người làm không có giấy tờ hợp lệ....tuốt tuồn tuột. Bên Mỹ này, ai có vật vạ gì. Ghim xuống để dành đó. Tới lúc có chuyện mới moi ra. Cho linh đình cả hai ba mâm .Mới vui nha.

Chanh mà lai cam. Thò tay hái vài trái về..... chấm mút. Thường người ta lén lúc nói nhỏ là...đồ ăn trộm ngon . Cái này không có .....chua nên không có ngon lành chi nha.

Hoa dại


Cái này vài bữa cũng thành hàng đồ cổ cho coi.Xéo xéo bển là nhà trắng của UC Davis đó. Xếp mập nhứt trường được nhét vô đó đó.

Tự dưng dòm thấy cái này trong nhà người ta nè. Hết hồn vì đẹp.

À há....


Báo nữa nè

Halloween

Đèn đường của nhà người ta nè. Không giống ai hết. Trong nhà, lòi ra một khúc vậy đó.


HalloweenỪa, halloween


Hai năm trước bà làm con mèo, rồi năm ngoái bà nhày một phát lên làm ma. Năm nay cái idea của bà Xèo là" I want to be immortal" ( con muốn trở thành bất tử). Bà nghỉ ra trò này. Xuyên chéo chéo thế mà không sao thì là bất tử rồi. Hai mẹ con làm trong vòng 15 phút.
Xong một mùa Halloween nữa.
Tháng mười muộn quá . Nên bữa nay sang tuốt tháng 11 rồi!