Showing posts with label Lún Ghẻ. Show all posts
Showing posts with label Lún Ghẻ. Show all posts

10/30/12

Cuối tháng mười



người bạn thân gởi cho tấm hình đẹp như tiên này qua Fb.
Ngẩn phắt cả người. Mình đó à. Tự mãi 20 năm về trước. Chỉ còn mãi hình bóng mờ mờ. Chồng coi. Lầm. Bị lừa. Hahahah, vậy là 15 năm nâng khăn móc túi rồi. Chàng nói. Coi như an ủi. Tại hồi xưa thấy vậy nên mới cưới. Lầm. Hahahhah. Nhưng ai biết được mai sau nhỉ. Cưới thì cưới. Ai biết. 15 năm qua với hơn 100 lẽ 1 cái nếp nhăn trong đời thui thủi có nhau ! Ai biết được mình còn yêu nhau đến dường này. Nhỉ !

Happy 15 th anniversary !

 ChauHuynhspixlongtimeago.jpg

Trong cái entry 15 năm này còn có cả cái thanh kiều cái người giữ, scan, post cho mình tấm hình này. Yêu ! Rất là yêu !

8/11/09

Chân dung tự họa (I)

Làm quạ sỉ, hình như ai cũng có chân dung tự quạ .Mấy cái này quạ lúc còn đi hoc MFA nè. Lúc nào quá mệt mõi thì tự quạ mình.Không biết để làm chi nha. Tự làm xong thì nhìn lại... còn thấy mệt hơn. Ha.






Lúc mới căng thẳng pass cái final review.Pass xong không có mừng mà ngồi khóc hù hụ. Xin mấy ông thầy bà cô trong trường. Can you guys fail me so I can stay for one more year?. Ha.Khóc to nha. Sắp mất cái studio rồi mừ.Quạ sỉ không có studio thì mần cái gì đây.Chồng kêu. Người ta pass, thì người ta mừng. Em pass rồi sao mà khóc như điên vậy. Hết khóc thì quạ cái này nè.Nhìn cũng trường phái "quá gớm cái bang" như mấy cái kia nhỉ.





Dạo này mỗi lần điên lên, thì không kiếm quần áo hay nhẫn nhiết là đập nữa nha. Vẽ cái này rồi dí vô mặt chồng chơi vậy đó. Hay vẽ xong rồi dán trước của studio.

Beware of Châu Huỳnh.



Nhưng thiệt là tình, lúc bình thường, không stress, không điên , không mệt thì cũng đáng iu lắm chứ. Hê, Mình không thương mình thì đi chít đi nhỉ.




7/31/09

Being Unique

Long ago, I was in an art show of one of my art Professors 's best friend. This was a video installation of 3000 different small screens showing 3000 faces around the U.S talking about how unique they were. Of course, if you heard 3000 voices murmuring at the same time, you would hear nothing specifically.That significantly made the piece so unique. I loved that piece so much. Who cares about everybody's uniqueness for everybody is unique as anybody else.

So the question is who is uniqueR than who .

Recently, people around my blog sphere has been listing their fun , or sad or personal or sex facts which supposedly make them unique.
I would like to throw my 2 and a half cents on that table. My nasty facts, which hopefully rank me the most unique queen in the world.

Here we go.

1. I ate lizard shit when I was 8 month old.

2.I loved to smell my butt which an assistance of my index figure when I was 2, still do sometimes now.

3. I love to burp in front of my husband as an compliment of the meal.

4. I fart very loud and never feel shame about it.

5. I eat my own bugger when I get stress.

6. I usually have a very bad breath in a morning and enjoy to keep it until lunch before brushing it off.

7. I love to pee standing up like man because it empowers me .

8. I love to use the public restroom sometimes to poop.

9. After using toothpick to pick out food from my mouth, I love to smell before trashing it.

10. I am so nasty, I cannot even know what the number 10th fact is.


Well, well ,well. I am sure that people has done stuff like this before. Like I said, I am unique, like any body else.
Yet, I am a most b' cause I reveal it on my blog for the very first time . I am the most original because I said so .Beat it!

Happy International Nasty Day !
If there is a day like that.

6/9/09

Tóc dài

Entry for June 10, 2008

Hôm qua, chát chít với con bạn thân từ hồi nhỏ. Hai đứa lâu lắm rồi không gặp. Hai đứa trao đổi hình ảnh để up date tình hình.

Cô nàng vẫn dễ thương, model. Măc dù là mẹ của ba thằng con trai kháu kỉnh, tóc nàng vẫn dài lả lướt y chang như 30 năm về trước. Đôi mắt vẫn sáng trưng, nụ cười vẫn rưc rỡ. Nhìn thấy còn teen lắm.

Bạn tôi coi hình tôi, rồi ngẩn ngơ hỏi. Sao tóc mày ngắn dữ vậy.

Tư dưng tôi rờ lên đầu, rồi cũng ngẩn ngơ chát lại với nó. Ngắn gì. Tính đi cắt cụt lên hết luôn nè.Tóc vậy là dài rồi đó.

Chỉ vậy thôi. Cả đêm qua ngủ không đươc.

Tóc dài. Một thời.

Nhớ lại thời bé tí. Tôi mê để tóc dài kinh khủng.

Lúc đang học mẫu giáo, chỉ vì tóc ngắn, mà cô giáo không giao cho đóng vai Mỵ Nương, trong vở Sơn Tinh Thủy Tinh.Tôi chỉ đươc đóng vai người hầu của con bé kia. Cô kêu là nó tóc dài, nên được đóng vai công chúa.

Hồi lúc 6,7 tuổi, tôi là công tác viên thường xuyên của báo Khăn Quàng Đỏ. Công việc của tôi là vẽ tranh, minh họa truyện thơ, và có tranh lên lịch nữa.

Là công tác viên, thì phải đi họp hàng tháng ở tòa soạn báo. Lúc đó đã biết con khỉ khô gì mà họp với hành. Ba tôi cứ hàng tháng đưa tôi đi. Cũng chẳng nhớ là vô đó làm gì.

Chỉ nhớ.

Lúc đầu, chỉ một mình tôi là hoa sỉ "tí hon". Nên đươc ưu tiên, đươc cưng. Lần nào vô, người ta cũng cho ăn bánh. Loại làm bằng bột, trộn đường ngọt ngọt, quét màu đỏ chét. Nhìn xa xa, trông cứ tưởng là ăn táo Tây. Hãnh diện phải biết.

Sau này, có một bữa, một gia đình nọ dẫn một bầy ba đứa con gái cở tuổi tôi vô họp. Nhìn ba đứa con gái tóc dài, thắt nơ màu xin xắn. Ứa cả gan. Vì ai cũng trầm trồ là ba chị em nó đẹp quá. Quên mất tôi đang ngồi cạnh đó.

Thế là tôi về dãy nãy với Ba và Má.Con muốn để tóc dài. Không cho tóc dài, không vẽ tranh cho báo KQD nữa.

Càng dãy, Ba Má tôi cứ măc kệ. Không vẽ thì thôi. Má tôi cứ thản nhiên kéo tóc tôi ra cắt cụt lũn như con trai. Nhứt định không nghe lời tôi về cái vụ tóc dài.

Ba Má tôi có cái lý của mình về việc cắt muốn trọc cái đầu tôi hàng tháng.

Chí !

Tóc ngắn. Nhưng nhiều chí kinh luôn. Má cứ kể lể với người quen. Con Châu nhiều chí lắm. Và như để làm chứng, Má tôi còn vạch đầu tôi ra để cho người ta phụ Má bắt chí đực và tuốt trứng chí. Bà Hương hàng xóm, tay thoăn thoắt, vừa bắt chí vừa bỏ vô miệng nhai một cái cóc. Cho mày chít nè.

Tôi hay cáu lên. Cằn nhằn với Má. Làm như một mình con có chí. Má vô lớp con kìa. Cả một lớp hơn 40 đứa, đứa nào cũng có chí kìa.Trong lớp 4E, trường Phan Đình Phùng, trong thời khóa biểu của cô Huệ có giờ "chải chí". Cô phân công hẳn một đứa giữ trật tự. Đứa nào ồn ào, thì nó viết tên lên bảng. Chút nữa xong giờ chải chí, thì cô kẻ thước cho văng hết chí ra luôn thể. Cô Huệ có một cái lươc dày dùng để chải chí cho hết 40 đứa. Nên giờ nghĩ lại, không biết cô có chải bớt chí từ trên dầu mấy đứa khác qua cho tôi không mà cả năm học lớp bốn, đầu tôi chí ơi là chí.


Vô lớp thì thế. Vô cơ quan của Ba, nhân viên của ba cũng đè đầu ra bắt chí cho con thủ trưởng, chắc lấy thêm điểm. Có lần, một cô tên Xuyến bắt được cho một con chí rất là to, chắc là chí Chúa. Cô mừng rỡ đưa cho tôi xem. Tôi cầm chơi một lúc, rồi lén lén thả lai vô tóc của cô. Tóc cô Xuyến dài lắm, lại rất mượt mà, chí thích phải biết.Chứ thủ tiêu chí Chúa, tội nghiệp quá!

Về nhà, má cũng chải chí suốt ngày.Có lần, Má bắt chí vào buổi trưa. Tôi không giết đi ngay. Mà tổ chức cuộc thi chí chạy đua trên sàn gạch. Xem con nào chạy trước cái đích tôi gach bằng viết chì trước, thì tôi sẽ thanh toán trước. Một hồi, Má bắt xuống nhiều chí qua. Mà chẳng con nào tham gia cuôc chạy đua do tôi tổ chức. Con nào cũng không muốn phải hy sinh trước. Cho tới lúc nhìn thấy một đống chí đực đen thui bò lỗn ngỗn trên sàn gạch, tôi thấy ghê quá. Lại không dám giết nữa. Báo hại Má lóc cóc miết tay xuống sàn. Vừa lao xao chửi tôi là đồ khùng. Cuộc tàn sát chí lần đó, máu me đầy hết một ô gạch vuông. Tôi nhớ hoài. Những lần sau, Má bắt được con nào, xào ngay con đó. Cạch. Không dám tổ chức thêm một cuộc thi chí nào hết.


Túm lại. Bao nhiêu cố gắng của một tập thể gia đình, nhà trường và cơ quan của Ba. Vô hiệu. Chí và trứng vẫn đầy nhóc nhách trên đầu tôi.

Có lần Má tính cạo sạch đầu tôi.
Nhưng. Hên quá.
Tới năm lớp chín. Cộng đồng nhà chí tự động bỏ tôi mà đi hết. Hết sạch. Không còn một con chí. Không còn một cái trứng chí. Không một lời tạm biệt hay giã từ. Tôi tự hào nói với Má. Đầu con hết sạch chí rồi nhá.
Má cho tôi để tóc dài. Ba năm trung hoc. Tóc dài chấm lưng. Thẳng. Đen. Mượt. Dày. Chẳng bỏ công những ngày gian nan vì chí.

Mái tóc tôi đẹp lắm. Má tôi rất tự hào với mái tóc dài của tôi. Mỗi lần trước khi tôi đi học, Má tháo công thun cột tóc ra, thì mái tóc nặng nặng rơi một cái ào như suối chảy. Có thắt bím chặt cỡ nào thì lúc chải lại, mái tóc cứ thẳng và mượt. Đen lay láy. Rảnh rỗi, là Má ngồi làm nơ cho tôi cột tóc.

Má còn nướng bồ kết và lá xả cho tôi gội đầu. Lúc đó nghèo và cực ghê lắm, nhưng sướng cái vụ bồ kết và lá xả hanh hanh mát mát. Gội xong, cả mái tóc thơm mát cái mùi ngai ngái của bồ kết. Từng cọng, từng cọng tóc tỉ tê ấp ủ cái mùi yêu thương đó của Má.Mà sau này, chẳng có loại dầu gội đầu nào, dù mắc cách mấy, bì đươc.

Cuối năm 12, Má dẫn đi may cái áo dài trắng đầu tiên. Áo dài trắng, tóc dài đen. Nhìn thì chẳng ai biết tôi là vẹm cái đi " phá hoại cộng đồng hải ngoại sau này" .


Thêm một thời gian nữa, dân Sài Gòn bắt đầu để tóc ngắn. Thì hỡi ơi, tôi cũng bắt đầu chán với tóc dài. Chán cái mái tóc mà tôi giận dỗi cả tuổi thơ mới có đươc.
Tôi cứ nhìn gương, là lại muốn cắt phén đi.
Tóc ngắn.
Lý do là tóc dài thì mắc công chải. Mắc công gội dầu. Gội đầu xong măc công chờ cho nó khô lâu quá. Mất thời gian quá.

Mỗi lần cằn nhằn.

Thì.
Má lại không cho.

Má la. Tóc đẹp và khỏe mạnh như thế mà đòi cắt đi là thế nào.
Tôi lại giở cái trò năm xưa. Không cho cắt tóc thì đi cạo đầu nhá. Má kêu.Cắt thì cắt đi.Cạo thì cạo đi.Cái mặt to như cái mâm, cắt tóc ngắn thì nhìn cái mặt con như cái rổ thịt ba rọi ngoài chợ.
Má là họa sĩ, nên cách nói chuyện rất hình tượng. Nói tới đâu, tưởng tuong ra tới đó. Hình dung ra cái rổ thịt ngoài chợ thì tôi thấy kinh quá. Mà lai là ba rọi nữa. Nên không dám cắt nữa.
Nhưng cái ý muốn cắt tóc cứ lỡn vỡn trong đầu. Chỉ đơi có dịp là cắt. 
Rồi thì cái dịp đó cũng tới.

Kỳ sau: tóc ngắn và tóc gần muốn trọc

6/4/09

Lich sử tên Lún Ghẻ.

Entry for September 22, 2008

Bữa hổm gặp lại con nhỏ bạn hồi xa xưa , xưa xưa lắm rồi . Hồi hai đứa 6, 7 tuổi kìa.

Nó cũng mới tập tành làm blog. Lún mời vô nó blog của mình. Vô blog của Lún, chưa thèm coi hay hỏi thăm gì hết. Nó phán cho một câu thiệt là ....mik lòng.

Mày kiếm đâu ra cái nick name gì mà tao muốn ói quá. Lún Ghẻ là gì mà ghê vậy. Hahahaha.

Ừ, đợi nó ói hết, rồi nghe giải thik đây nè.

Lich sử của cái tên Lún Ghẻ.


Hồi mới đua đòi làm blog. Lún đường hoàng lắm chứ. Đâu có trốn chun trốn nhủi như bi giờ .
Tên cha sanh mẹ đẻ là Huỳnh Thủy Châu.

Thì cứ để .
Huỳnh Thủy Châu's blog

Sau này, tập tành đua đòi theo Cá Sấu Mẹ và một số bloggers đàn anh đàn chị hư thân mất nết khác, Lún bắt đầu ....trở nên phản động quá chừng luôn.

Blog của Lún đen thui dần theo năm tháng. 


Nhưng cũng sợ.

Nên Lún bắt đầu đầu cắt bớt " Huỳnh". Còn Thủy Châu. 


Sợ .Nhưng vẫn thik nói bậy.

Later" Quỳnh Châu".

Lúc sau thì đổi hẳn tên người thành tên động vật cho nó vô tư" Trâu Già" rồi "Trâu Bò Tót".

Yên tâm đươc vài tháng.
Tai họa.


Cá Sấu Mẹ bi cướp blog. Thề nhá. Blog mà bị cướp. 


Thì Lún nín thinh, dẹp luôn blog in public . Dẹp hẳn tới bi giờ mới dám mở lại nè.
Lúc đó, bắt đầu rút vào hoạt động bí mật .
Chỉ liên lạc với những người thân,ban bè ghẻ lở cùi hủi của mình thui.

Nhưng vẫn to gan để cái bút tích là " Trâu".

Cuối năm ngoái ( 2007), không biết có linh tính gì, mà tòng teng sửa lai thành " Trâu chờ Lún" . Lấy cảm hứng từ một con đường gần nhà Má ở Thủ Đức " đường chờ lún".



Đầu năm nay (2008),
đùng một cái. Biểu tình.

Thì cái chữ "Lún Luôn Rồi" có vẻ thik hợp nhứt . Nên hèn hạ vứt luôn cái gì dính líu tới Châu hay Trâu vô sọt rác.

"Lún Luôn Rồi" kêu ngắn gọn là " Lún". Nghe cũng hơp tâm trạng và hợp thời .

Còn chữ "Ghẻ".

Thì xuất phát từ câu chuyện này.

Một con nhỏ bạn thân khác. Hồi ở Việt Nam, nàng mê bận áo đầm lắm.Từ nhỏ lận. Nhưng nhà nàng ở trong hẻm hơi tối, nên hai cái cẳng nàng bị muổi thọt lét tùm lum hết.Thẹo đầy .
Cô nàng đi qua Mỹ một thời gian, về Việt Nam chơi.
Cũng vẫn măc áo đầm.Nhưng bi giờ lại nhong nhỏng thêm đôi giày cao gót.
Cả bọn hẹn nhau họp mặt trên nhà Lún.


Tui con trai thì thầm hỏi Lún. Chân nó còn thẹo ghẻ muổi không vậy? 


Nope. Hết rồi. Cặp giò trắng bóc kìa.
Mấy thằng con trai tiếc rẻ.

Dm, có mỗi cái thẹo ghẻ của Việt Nam mà cũng dek giữ được.
Lúc đó, Lún cười và chưởi tụi nó là đồ khùng.



Giờ nghĩ lai, thấy thương mấy cái thẹo ghẻ tuổi thơ đó quá.

Nên giữ giùm bạn ( hay dùm mình) trong cái nick name vậy mà. Gì thì gì, hồi trước o VN, mình cũng đầy ghẻ chóc mà. 


Mà bi giờ mỗi lần zìa Việt Nam , tuần đầu tiên, tất nhiên là có ghẻ, xức thuốc chàm xanh xanh đỏ đỏ một hai tuần cái đã. Rồi mới tới màn gỡ mài cho hết ghẻ. Có khi chưa kịp hết ghẻ thì đã phải zià lại bên ni. Mang ghẻ Việt Nam zià xứ Mẽo luôn. 

Không tin hỏi người yêu Phượng của Lún xem.

Lún Ghẻ là vậy đó.

Mai mốt kể chuyện tai sao không " họa" mà phải là "quạ" sỉ mới được.