Showing posts with label đàn ông nước khác. Show all posts
Showing posts with label đàn ông nước khác. Show all posts

3/15/10

40

1. Cô và anh quen rồi yêu thương với nhau cũng 3 năm. Đi đâu cũng có nhau. Chăm lo cho nhau từng chút. Người ngoài nhìn vào thấy hai người rất hạnh phúc. Thời đại này. Nam nam nữ nữ bình đẵng. Nên cái gì cô và anh cũng 50/50. Hai người có nghề nghiệp ổn định.Mỗi người có một con chó to. Mỗi người ở nhà riêng. Cơm em em ăn. Cơm anh anh ăn. Vui chơi tí tửng vậy cũng qua được năm thứ tư.
Với nền kinh tế xuống dốc. Anh với cô bàn nhau bán căn nhà một căn nhà của anh ( anh có hai căn nhà), cho thuê căn nhà còn lại. Rồi anh về ở chung với cô. Anh phụ trả tiền nhà với cô. 50/50.Cô đồng ý. Anh vô tư dọn vô. Hai người lại sống như vậy thêm một năm nữa. Với hai con chó.Một hôm. Cô bóng gió với anh là cô muốn settle down.Anh hỏi ngớ ngẩn. Là sao. Cô nói. Cô đã bốn mươi rồi. Cô muốn settle down. Cô muốn làm đám cưới. Anh ngớ người. Nói là anh chưa có sẳn sàng cho việc cưới cô. Phức tạp quá. Cô quẹt nước mắt. Nói lời chia tay. Anh bị shock nặng. Anh nói với bạn anh. Tao tưởng vậy là tao với nó đã" settle down " rồi chứ. Bốn năm happy với nhau. Tao không hiểu là nó muốn settle down là sao nữa. Cô bạn anh chỉ biết nói. Please, don't be just a dick!

2. Anh và cô quen nhau 10 năm nay. Cô ở trên San Francisco. Anh làm việc ở L.A. Cách nhau 5 giờ lái xe. Anh lên với cô cuối tuần. Hai người có tenure job ( giống như biên chế ở VN). Nhà ở LA. Nhà ở San Francisco. Anh làm nhiều tiền hơn cô. Anh phụ cô trả tiền credit card và cả tiền nhà. Mỗi năm vacation một, hai lần. Toàn nơi mắc tiền. Má anh thương cô lắm kìa. Giuc cô và anh làm đám cưới. Hai người còn ham chơi. Nên không nghỉ tới. Có bữa. Sau bữa tiêc sinh nhật thứ bốn mươi của cô, anh làm cô ngạc nhiên bằng cách tặng cô hẳn một chiếc xe mới. Mà cô không có vui hay ngạc nhiên chi hết. Cô nói. Em chỉ muốn một đứa con. Anh shock. Tại sao vậy. C'm on. Em bốn mươi rồi. Không biết tại sao dạo này muốn một đứa bé. Anh im. Hy vọng cơn đồng bóng đàn bà của cô qua đi. Rồi anh sẽ làm cô vui bằng những lần đi chơi xa. Mình lại y chang như xưa.Thói đàn bà. Ưa cưng nựng chó. Chó thì cũng giống con nít vậy ( đúng là khùng).Anh mua cho cô hai con chó con. Không có rẻ gì hết nha.Có nhau 10 năm nay rồi. Cô làm anh happy lắm. Anh không muốn trách nhiệm chi hết. Nhưng anh cũng khộng hề muốn mất cô. Đàn bà thì khác. Cô muốn một đứa bé. Cô đi xin con nuôi. Ở Mỹ, bỏ con mình đẻ ra thì dễ chứ xin con nuôi thì khó khăn khủng kiếp. Nhất là với lý lịch còn single, người ta làm khó làm dễ đủ thứ. Cô hỏi ý kiến anh có đồng ý co- sign giúp cô trong việc nhận con nuôi không. Anh lạnh lùng nói. No. This is not my problem. Rồi. Sau 10 năm. Anh thu dọn đồ trong nhà cô. Move ra.Cắt hết mọi khoản tiền anh giúp cô trả credit card hay tiền nhà. Anh lạng lùng tuyên bố. Anh sẽ không giúp đỡ cô nuôi đứa bé. Cô vẫn âm ỉ muốn có con. Thì thôi. Bỏ anh. Để được làm mẹ vậy.Single mom cũng được.

3. Anh và cô có nghề nghiệp, nhà cửa và sự nghiệp riêng. Hai người yêu nhau được 5 năm. Anh yêu cô. Nhưng dùng dằng không muốn cưới vì viện cớ mình còn ham chơi. Cô cũng hưởng ứng. Hai người cũng đi hết chỗ này tới chỗ khác du lịch. Lâu lâu, anh mời cả nhà của cô đi chung ( khoảng 10 người). Anh mướn một cái condo cho cả nhà cô ở chứ không khách sạn. Cả nhà cô ưng anh lắm. Giục hai người làm đám cưới. Tưởng là sẽ cưới.Sang năm thứ sau.Đùng một cái, cô tuyên bố là cô không yêu anh nữa. Cô có bạn trai mới. Cô sẽ cưới người kia. Anh shock. Anh cuống cuồng. Hỏi tại sao? Cô nói cô bốn mươi. Cô muốn cưới chồng. Anh nói đơn giản. Thì bỏ "thằng kia" đi. Anh sẽ cưới. Muộn rồi. Em hết yêu anh rồi. Chờ anh hoài. Nhục quá.Anh quì xuống, van xin, khóc lóc. Anh muốn cưới em. Vẫn vậy thôi. Too late. Anh đau đớn ( hay hèn hạ) đem cô ra xài xể, chửi mắng không tiếc lời. Rồi lại khóc, quì lạy, năng nỉ. Too late. Cô lạng lùng nói.Anh chơi chiêu khác. Chặn đường anh kia. Đe doa. Mày không được đụng tới "fiance" ( hôn phu) của tao. Anh kia chỉ cười. Nó đâu phải fiance của mày đâu. Chỉ girl friend boy friend thôi. Mày không có treat nó seriously, thì nó bỏ mày thôi. Đàn bà chỉ có một thời. Nó bốn mươi rồi. Mày biết không? Anh vẫn còn chiêu nữa. Anh "mét" gia đình cô. Là cô "phản bội" anh. Cô theo trai.Gia đình cô tiếc một thằng rể hụt như anh. Lao vào khuyên bảo cô, rồi đem cái chiêu độc ra dọa cô. Mày không lấy thằng này thì tao từ mày. Há. Cô bốn mươi rồi. Cô tự trả bill của cô chứ gia đình cô có phụ trả bill đâu. Cô lấy chồng chứ gia đình cô lấy chồng đâu.Cô có phải con nít nữa đâu chứ.Cô cứ đường đường bỏ anh. Cô muốn một mái gia đình. Cô muốn có con.

Tôi mệt mõi theo dõi những vụ như thế này từ đầu tới cuối. Chỉ quăng ra một câu kết luận vầy nè.
40.

1/15/10

VIP ( III)

Chuyến đi Pháp của hàng không Air France ( Viết tắt là AF)

Một chuyến bay sang Pháp của hàng không Air France 300 tới 400 chổ ngồi chỉ có bốn hoặc 6 ghế hạng nhất. Nên khách hạng nhất rất, rất được ưu tiên. Thường thì vé hạng nhất rất, rất mắc. Nên các hãng hàng không hay để dành vé hãng nhất như một dịp chiêu đãi khách đăc biệt VIP của mình.

Tôi ngồi quầy hàng nhất. AF mà phải ngồi quầy hạng nhất là hẻo lắm chứ không sang trọng gì nha.Một ông khách hạng nhất thứ thiệt của Air France vô. Vé hạng nhất, nhưng tinh mắt dòm vé của ông đóng dấu staff. Có nghĩa là ông đi free, không tốn xu nào.Mấy khách đó mới làm trịnh làm thượng hơn là khách hạnh nhất tự trả tiền.Mà nếu ông tự vô quầy, không có đại diện AF xum xê đi kèm, thì ông cũng không có VIP lắm đâu.Nhưng mấy người như vậy thì nhiễu lắm.

Y chang nhá.

Ông vức cái vé một cái bẹp lên quầy. Rồi không thèm nói một tiếng nào hết, ông vức tiếp cái va li của ông lên bàn cân cái ầm. Rồi đứng ngó tôi. Tôi hỏi ông cho tôi mượn passport. Ông tỏ vẻ ngac nhiên. Passport. Tôi gật đầu. Nhe nanh cười hết cở. Passport. I need to check your passort, please.( Tao cần kiểm tra passport của mày).

Ông trợn mắt lên. You. You do not know who I am. ( mày không biết tao là ai hả?). Tôi cũng hơi nong nóng trên mặt. Nhưng vẫn cứ cười tươi đáp lễ. Yes, I do know who you are. You are Mr...(what ever nha). You are my first class passenger today. Still, I need to check your passport. Please.

Cái chữ please của tôi lúc nhẹ nhàng lắm lắm kìa.

Nhưng.

Tôi nghĩ trong đầu. Mày có là ông tướng Đờ Cát Tơ Ri Xi gì gì thì tao cũng phải coi cái passport chứ. (Hehehe, trong đầu thôi nhá).

Nhưng không biết ông có tài cán gì mà đọc được suy nghĩ trong đầu tôi không mà tự nhiên ông điên lên. Ông gầm lên. Không. Tao cần gặp supervisor. Bà sup người việt của AF đứng ngay bên cạnh. Thì biết chuyện gì rồi. Bà nói một tràng tiếng pháp với ông. Ông cũng lắc đầu. Bà nói tiếng việt với tôi. Kệ nó. Nó đòi găp thằng xếp của chị kìa. Kệ, cho nó đứng đó. Chứ chị không ngu gì ký một cái lệnh vớ vẫn cho nó đi mà không coi passport.

Thế là ông làm nưng, lấy vé lại, lấy hàng lý lại, đứng ra góc chờ đại diện trưởng xuống để nhõng nhẽo, thay vì làm xong, cầm cái VIP ticket lên lầu thảnh thơi vô VIP room uống rượu.Tôi ngồi nhìn ông. Ông đứng trong góc gầm gừ nhìn lại. Căm thù lắm lắm kìa.

Heheh, gần kết sổ, đại diên trưởng mới lơn tơn cầm walky talky tàng tàng đi xuống.
Tôi chỉ qua cho ông biết. Kìa, đại diện của AF kìa. Ông tò te qua, chống nạnh sổ một tràng tè le. Thằng đai diện trưởng thân chinh cầm vé của ông quay lại quầy đưa cho tôi. Nháy mắt một cái. Ừa, cho nó đi. Tao chiu trách nhiệm cho. Nhanh lên rồi kết sổ về nhà chứ !

Tôi xé vé, viết một chữ. Đại diện AF đồng ý cho khách đi, không coi passport. Rồi dí vô bắt nó ký. Làm vậy cho chắc ăn. Chứ hễ thấy khách da trắng trắng, tóc loe hoe vàng, đầu hoi hói, tin tưởng một mực là nó cầm passport Pháp, rồi cho đi mà không kiểm tra, qua tới bển á. Ừa , qua tới bển mà bị công an Pháp deported về. Hehehe, thì cả khách, lẫn đại diện và supervisor sẽ nắm tóc con làm thủ tục mà chém một cái đứt đầu. Kiểu như Ma- ri- a- An- tô -nát- bét nhá.

Hôm sau, tôi gặp thằng đại diện trưởng ở quầy, tôi hỏi. Sao mày gan vậy. Mày không coi passport luôn á hả. Nó hề hề. Tao giả bộ tiễn chân nó lên chỗ hải quan. Thì nó mới xì cái passport của nó ra. Nó không sợ mày, nhưng sợ hải quan và công an của mày chứ. Hehehe, đừng lo. Nó cầm passport Pháp. Heheh, tao ký vé mà. Thì tao phải coi chứ.

Cả tôi và thằng đại diện nhe nanh cười.

Tổ cha khách VIP.

Kỳ sau: khách mập Singapore và khách " VIP" Mỹ.