Showing posts with label Biểu tình. Show all posts
Showing posts with label Biểu tình. Show all posts

4/1/13

Chuyện cờ (I)

Hồi Việt Nam, mỗi lần chào cờ là cực hình. Nắng chang chang. Cả đám rúc trong bóng râm của cây me già, cười rút rít. Thằng bí thư chi đoàn cứ quay xuống gầm gừ. Tôi đứng trề môi nhìn nó. Bất cần. Lúc sau con bé kế nhà sáng thứ hai đi làm lại áo dài. Nó làm ở báo Công An. Sáng thứ hai phải chào cờ. Tôi nghĩ. Đúng là vẽ chuyện. Sao chào cờ lại cứ phải áo dài. Áo dài mà trong đầu không kính trọng lá cờ đó thì cũng như không. Lá cờ đỏ sao vàng lúc đó chẳng ý nghĩa gì. Cho tới khi sang Mỹ. Thấy bà con dân ta nhúng cái cờ đỏ sao vàng trong toilet hay dẫm đạp lên mỗi lần biểu tình. Tôi mới chợt thấy xót xa. Vời vợi nhớ tới những buổi chào cờ cháy nắng. Chợt yêu lá cờ của mình. Rồi sẳn yêu luôn cái cờ của " người ta". Chợt hiểu tại sao người ta làm vậy. Chợt. Hiểu ra nhiều thứ lắm.

Rồi những lớp art. Rồi những bài tập. Khiến tôi chú ý tới lá cờ nhiều hơn. Rồi ghiền gẫm. Một lần ông thầy dạy lịch sử Việt trong Berkekley giảng về lịch sử Huế, vua và thời Pháp thuộc. Ông nói lúc Nhật vô chiếm Việt Nam một năm, tụi nó rất mị dân. Cho vua Việt được treo cờ Việt. Mình hỏi. Thế cái cờ đó hình thù ra sao. Ông ớ người. Tao không biết. Hình như chỉ là cờ phướn. Kiếm tài liệu cũng không có nhiều. Thế là tôi "set up" cho một project cho riêng mình. Cờ Việt Nam. Project đó giúp tôi kiếm được cái scholarship làm cái solo show. Giờ vẫn còn trang website của U.C Berkeley đó nha.

Whatever. Dài dòng chuyện cờ cũng chỉ để kể về một lá cờ khác của dân Việt Nam mà bây giờ nhiều người không biết/ hay quên/ hay là không hề biết tới. Lá cờ mặt trận giải phóng Việt Nam miền Nam.

Dân nho nhỏ sau 1975 không biết/ hay quên/ hay không nhớ.... Giờ viết ra cho nhớ nè.

Lần đầu tôi chú ý tới lá cờ này là vào 2005. Má trao cho tôi cuốn ký hoạ Má vẽ hồi những năm 60. Má nói. Chừng nào rảnh phóng to ra cho Má nhá. Cuốn ký hoạ dày cộm với những mẫu tranh nho nhỏ. Vẽ bằng đủ thứ vật liệu. Nhìn là biết hồi xưa Má có gì xài nấy. Sáp, chì, bột màu....trên giấy đủ loại. Má vẽ tranh cổ động tuyên truyền giải phóng miền nam Viêt Nam nhiều lắm. Hồi xưa đa số hoạ sĩ ngoài bắc vẽ những chủ đề đó. Má cũng vậy thôi. Tranh của Má vẽ lá cờ MTGPMNVN với những cô du kích tai bèo và bông sen trong tình tứ lãng mạn hun đúc nhiệt huyết của cả một thế hệ trẻ ngày xưa. Với một niềm tin bất diệt. Giải phóng miền nam Việt Nam.







Những cái tranh nho nhỏ này tôi đã thấy từ lâu lúc còn nhỏ con nít hay lục lọi đồ của Má những khi Má vắng nhà. Nhưng mãi tới 2005 mới bắt đầu cảm thấy cái đẹp của nó. Bảng màu của Má vẽ lung linh thế kia. Giờ có phóng thiệt to, thì chắc tôi cũng ko thể nào vẽ lại được cái màu sắc thần kỳ rực rỡ của Má được. Con em hỏi. Tự nhiên bà làm họa sĩ hồi nào vậy. Trước giờ đâu có thấy bà quan tâm tới mấy cái này. Cười với em chứ dek biết trả lời . Tới giờ tôi vẫn còn đang đi tìm câu trả lời cho câu hỏi của em.

2005 đi bảo tàng Hà nội với Má. Trong bảo tàng treo đóng khung lồng kiến duy nhất một lá cờ MTGPMNVN bạc  phết. Lá cờ bây giờ chỉ là một phần của lịch sử. Nằm đó. Im thin thít. Tới 2008, trong một lần rất tình cờ coi YouTube , tôi phát hiện ra lá cờ ngạo nghễ được cắm trên nóc dinh độc lập ngày 30-4 là lá cờ MTGPMNVN chứ không phải là cờ đỏ sao vàng. Tôi rùn mình hết cả tuần. Thảng thốt không biết tại sao.

Câu hỏi được đặt ra là. Tại sao lúc đó bộ đội miền Bắc lại xài cờ MTGPNMVN chứ không cở đỏ sao vàng. Vì hầu hết những người húc đổ cánh cổng dinh độc lập là bộ đội miền bắc. Mắc mớ chi lại xài cờ của MTGPMNVN? Mà tại sao lúc đó Việt Cộng miền Nam ở đâu không ra mà toàn bộ đội miền Bắc?

Tôi có một cô bạn cũng quan tâm tới những chuyện "người dưng đèo bồng bí hiểm không có dinh líu tới bản thân mất thời gian " như thế này. Tôi kể cho cô nghe. Hahahm cô cười. Không nhớ Mậu Thân à. Việt Cộng lúc đó chết hơn 90% rồi. Ở đâu còn mà đi lái xe tăng rồi cắm cờ. Tôi băn khoăn tiếp. Sau 1975, cờ GPVN tự nhiên biến mất. Hồi nào. Cách nào. Với lá cờ vàng ba sọc đỏ, người ta xé hay đem ra  đường  đốt đi. Lá cờ GPMN thì có ai làm thế không. Sao tự nhiên không còn một lá cờ nào? Tại sao? Rồi giải thích làm sao để dân miền Nam thay thế lá cờ của họ bằng lá cờ đỏ sao vàng. Ý nghĩa của lá cờ GPMNVN này là sao.... Tôi nhớ coi những cuốn film tài liệu bà con Sài Gòn bí mật may lá cờ GPVNMN chuẩn bị đón quân giải phóng vô Sài Gòn. Rầm rộ lắm . Thoát một cái. Sạch trơn. Không ai biết hay quan tâm tới nữa.

Cô không trả lời những câu hỏi hầm ba làng của tôi mà cứ tưng tửng kể. Sau giải phóng, 10% Việt Cộng còn lại either vượt biên sang đảo Guam để tránh bộ đội miền Bắc nếu không muốn bị thanh toán. Cô xài chữ "purge" ( thanh trừ). Ai còn ở lại thế nào cũng bị " purged". Chuyện Việt Cộng miền nam ở lại bị "purged" như thế nào thì chuyện ai nấy biết nhá. Quyền lực miền nam sau giải phóng thế nào vào tay ai thì mỗi người thời cuộc lúc đó sẽ là nhân chứng nhá. Còn chuyện Việt Cộng chạy sang đảo Guam là có thật. Một cô bé bạn chồng ngày xưa từ Guam sang học ở L.A kể lại chuyện này. Ba tao là Việt Cộng. Sau 1975 chạy mất đất ! Tôi heo hút nghĩ. Chạy mất. Bỏ lại bảo tàng một lá cờ. Bi và Hùng như thế nào. Ai biết !

Tất nhiên những câu hỏi này được ít nhiều giải đáp trên internet. Đầy ! Sách và film trên Youtube. Coi riết ghiền luôn. Chồng than. Em coi hoài không bị nhức đầu à. Tài liệu tôi gom góp như thế nào thì tôi sẽ không kể ra đây. Vì còn quá nhiều câu hỏi chưa có câu trả lời. Mỗi người một cách nhìn. Tôi chỉ muốn kể ra đây kinh nghiệm riêng tư của tôi tới tư cách hoạ sĩ về lá cờ GPMNN . Tại sao tôi yêu lá cờ này ! Tại sao tôi muốn làm sống lại lá cờ này chí it qua những art projects của mình. Làm sống lại một lá cờ không phải ngày một ngày hai. Tôi đang làm. Không biết chừng nào thì xong. Cứ làm thôi.

Mai mốt tiếp phần hai nhá.

5/6/12

I love my art


 Really. I love my art. and I love good art. How can you know which one is good vs bad. You just know. You fall in love with the good one at the first sight.
The one on the lower left is not mine, but Katherine. I have been keeping it for year.


 I love my arts . Every one of them. This series is a memory for our Sapa honeymoon. I did it three years ago. After 10 years of marriage.


Bathroom is a good place to hang my works. Quiet and nobody sees it, but me.



Every coner of my house is a small gallery. These are me and Banh Xeo did it two years ago. She showed me the tearing tech for collages.


I feel comfortable and @ home when I am surrounding by my arts. My art keeps me alive. No matter where I live, my arts make me feel at home.


the upper was done by Banh Xeo and Beo four years ago as summer project.


This is a one just finished today, collage and gesso on old canvas.


Took me a year to get it right. After layer and layer of found images and text from newspapers and books , gesso and more gesso, finally, I officially get it finished today.


 The pictures had taken by Ngoc Lan today ( May 6, 2012 ) down Little Sai Gon. My art is still there for five years.

Something is going on that I have not known yet. But more or less related to my art. That is good enough !



I love my art. If you do not love your works, nobody does.

10/6/09

Ông chủ tịch cộng đồng Nguyễn Tấn Lạc

Mới coi xong chương trình trao đổi của hai họa sỉ có tài mà cứng đầu Ưu Đàm , Brian Đoàn với ông chủ tịch cộng đồng Nguyễn Tấn Lac và ông luật sư Nguyễn Xuân Nghĩa ( cái ông dạng háng đap lên lá cờ đỏ sao vàng hồi đầu năm nay phản đối cái show của Brian đó) trên show của Ngụy Vũ.Coi show này bên Talawas ở đây nè.Vụ bỏ thời gian coi là bi người khác zụ coi nha.
Nhưng đáng.
Nên giờ.
Chấm điểm nè.

Cho Ưu Đàm và brian Đoàn mỗi người 5 điểm thôi nha. Vì cái tội mấy ông kia dạy dỗ mà cứ lắc đầu không chiu nghe nha. Hứa hẹn vẫn cứ sáng tác đều đều những gì nhạy cảm gây bực cái "body" của
" cộng đồng" nha.

Cho ông Nguyễn Xuân Nghĩa tới 9 điểm lận nha. Vì lần này ông ngồi nghiêm chỉnh đàng hoàng, chứ không ngó ngoáy đứng chàng hảng đạp vô cái gì hết á.

Mừ Lún cho ông Nguyễn Tấn Lạc tới 10 điểm rưỡi luôn nha. Vì ông có nhắc tên Lún trên cái show nha.

Chứ mấy người kia làm lơ Lún hết rồi . Hic.

Thương ông quá chừng đi.

À mà, ai bầu ông lên tới cái chức chủ tịch cộng đồng vậy cà. Mừ bầu ông lên chi vậy cà?. không lẽ chỉ để lên Tv nhắc dùm Lún cái tên? Nhìn ông thì thấy ông giống mang máng ông chủ tich UBND tỉnh Thanh Hóa quá. Từ cách ăn cách nói, cách lườm cách quýt, cách lên giọng chì chiết đến cách lập luận dạy bảo người khác theo suy nghĩ truyền thống của ông.Không biết có anh em gì với ông kia không nhỉ.

Cho ông Nguy Vu cũng 5 điểm thôi. Ông sến quá mà tự xưng là Larry King của Sài Gòn TV.Hahahah.

7/9/09

( Nếu) Chơi vậy thì chơi với ai?

Mới nghe tin này. Không biết có thiệt hông. Chứ nếu là thiệt thì.

Tức ghê.

Tức vậy nè.

Là mà rằng nếu chàng Ngô Kỷ ôm lén ôm lúc mình ên $80-85.000 thỏa thuận từ báo Người Việt để dẹp cái vụ biểu tình.Thì rằng thì là mấy người biểu tình cùng chí hướng với chàng tố cáo chàng là " bán đứng " cả đoàn biểu tình. Phải chàng không bán đứng mà bán ...ngồi xuống chia tiền ra thì chắc im khe hết rồi. Chàng hổng có chia. Nên mấy bà đứng ngồi hàng ngày với chàng,tức. Người ta đem chuyện lên ra- z-ô của anh già Võ Cư Long mà người ta "mét" cho qua sỉ Huỳnh Thủy Châu biết.

Tức ghê.

Tự gì chàng Ngô Kỷ dù gì cũng phải chia cho qua sĩ Huỳnh Thủy Châu ít nhiều chứ.

Chứ không có quạ sỉ, lấy đâu ra lắm tiền thế để chàng bỏ túi. Hic. Biểu tình full time thì làm gì ra một đống tiền như vậy. Hic.

Phải có chia, thì qua sĩ cũng nín thinh cái miệng, không nói cho NL và HN biết. Vì biết thì mấy người đó lai nhao nhao đòi phần của người ta. Ha.

Tự chờ bữa giờ không thấy chia, nên ghét quá mét lên blog cho thiên hạ biết nè.

Chơi vậy thì chơi với ai cà?

6/30/09

Vẹm Cái

Viết entry này để nhắc rằng mình có những người bạn tuyệt vời. Là thì rằng lúc mình bị chưởi tơi bời trên mạng, nhứt là ở Việt Land và Take100 Tango, thì bạn mình biết nhưng không cho mình coi. Sợ mình điên lên, rồi .... ai biết chuyện gì. Lúc đang om xòm, những người ban binh vưc mình, bi chưởi tưng bừng. Nhưng hể ai chưởi mình. Thì mấy bạn đó xóa tanh bành hết á. Thương ghê.

Hôm qua, ban mình viết cái entry này. Mình còm. Có người mượn entry bạn phóng uế mình. Bạn cũng xóa mất tích dùm mình. Thương bạn gớm giếc luôn.

(Dzậy mà lâu lâu mình cười há há vài cái. Thì bạn lai dọa bóp cổ mình chết).

Rồi tự nhiên nhớ đến hai cái chữ Vẹm Cái mà người ta tự tiện đặt cho mình.

Lần đó hỏi bạn. Vẹm là cái giống gì. Bạn dạy văn cả đời, tiếng Việt giỏi"khâm phục" đến nổi có người khen trầm trồ luôn. Mà bạn lắc đầu không biết. Chữ Cái thì bạn biết. Chữ Vẹm thì ngoài tầm với của bạn.

Nên mình phải nhờ vả mấy người ở Việt Nam. Má đi hết cái nước Việt. Mà cũng không biết Vẹm là gì. Má chịu thua.

Nam, em trai mình , mãi sau này mới hí hửng thông báo. Vẹm là tiếng đia phương. Là con cày, con ráy.

Mãi thêm sau này. Mình lỏn tỏn biết thêm là hồi xưa, Diệt Công đàng mình nghèo xơ ăn toàn vẹm.Nên người ta kêu mấy ảnh hay mấy ẻm là người Vẹm. Phát hiện ra chân lý. Mình mừng thiết tha luôn. Hóa ra Vẹm là vậy. Dù gì cũng là một cách gìn giữ ngôn ngữ tiếng việt nhỉ.



Ngoài lề chút.Nếu ai biết gì thim về chữ Vẹm, tư tiên bổ xung. Vì mình đang tính làm một cuốn từ điển Vẹm- non Vẹm. Hòng giúp thứ ngu ngu, lơ lơ láo láo như mình biết phân biệt từ nào là từ Vẹm, từ nào là từ non- Vẹm. Ha. Kiểu Tổ Quốc Ghi Công là từ Vẹm. Tổ Quốc Ghi Ơn là từ non- Vẹm. Hoc sinh trai , hoc sinh gái là non- vẹm. Hoc sinh nam, hoc sinh nữ là từ Vẹm. Cao chạy xa bay hay cao xa bay chạy gì đó. Hông biết cái nào là vẹm, cái nào là non- vẹm.


Thiệt tình. Mình xếp loại theo kiểu vậy nè. Hông biết có đúng không nữa.

Ai mà viết cái gì , mà thế hệ X gì gì đó ở Việt nam sau 1975 đọc không xui tai, hay viết dài lòng thòng mà ai hiểu được chết liền, hay mới nhìn vô là đã muốn pó tay chấm com rồi, thì đó là 100% non- vẹm.

Ai mà viết mà cái nào cũng na ná giống cái nào. Mới đọc hàng chữ đầu là đã biết hàng cuối kết luận cái giống gì rồi, thì y như rằng là 100% Vẹm.

Còn viết vẫn hay, đọc vẫn rung động tí tửng đươc ( kiểu như bạn mình hay viết á), dù không hẵn là Vẹm,nhưng thì là là là cũng có ít nhiều Vẹm thò tay chỉnh sửa trong đó rồi.

Bonus thêm vụ này nữa nè.

Lần đó, mình bị bà con hội đồng tưng bừng trên mạng. Nhiều lắm. Sau này mình táo tợn vô coi, rồi táo tợn in ra đóng thành tập hết nhá. Đề phòng bà con sau này chối là" tui đâu có chưởi cô đâu". Sẳn để làm kỷ niệm luôn.

Nhiều. Nên mình không có nhớ hết. Chỉ nhớ vụ mấy bạn của mình delete hết dùm mình nè ( vụ này nhớ hoài cho coi), vụ bà con nick mình là Vẹm Cái nè. Và anh Mai Cồ Trần ở Việt Land.

Anh hù dọa mình một câu ấn tương lắm. Không quên anh Mai Cồ đươc.

Anh nói. Là anh biết mặt mình rồi. Mai mốt mình léng phéng xuống San Jose, đia bàn hoạt động của anh, thì anh đánh cho bỏ mạng.

Hahahahha. Mình sơ tái mặt. Nói với chồng. Mai mốt lỡ em có thèm ăn cháo lòng hay bún bò ở San Jose, thì lúc em đi, em phải độn bụng giả có bầu thiệt lớn. Hy vong là anh Mai Cồ Trần thấy Vẹm Cái đang có bầu Vẹm Con, thì chỉ chưởi thôi, chứ non- Vẹm như anh không nỡ mà đánh Vẹm Cái đang lăc lè.

Thim nữa.Mà cũng không có công bằng cho mình nha. Anh Mai Cồ biết chân dung bàn thờ của mình. Mà mình không hề biết hình chứng minh nhân dân của anh. Mai mốt anh có xáp tới đánh lén, chắc mình cũng không đỡ kịp. Nên thiệt tình, từ bữa nghe anh dọa tới giờ, nhịn luôn cái món cháo lòng và bún bò chứ cũng không dám độn bụng xuống San Jose nữa đó. Ha!

p.s: Update ngay cho nó nóng nhá.

Mãi hôm nay, ngày 19 tháng 3 , 2012 bạn Nguyễn Nhật Tân bên nhà bác HuyBạch ở Facebook í, thông báo cho thêm cái này nè.

Vẹm là VM chữ viết tắt từ chữ Việt Minh, đọc lâu ngày thành chữ Vẹm. Thiệt là cảm ơn nha !

6/15/09

Biểu tình chống báo Người Việt


Người Việt bị cáo buộc đưa hình lên một cách "vô trách nhiệm"
Người Việt bị cáo buộc đưa hình lên một cách "vô trách nhiệm"
Trong những ngày qua, tại Little Saigon, California, nơi tập trung đông nhất của cộng đồng người Việt tại hải ngoại đã diễn ra cuộc biểu tình liên tiếp chống tờ báo Người Việt.

Nhật báo Người Việt là tờ báo có số bán chạy nhất trong làng báo Việt Nam tại Hoa Kỳ và có thể nói là trên thế giới, ngoài nước Việt Nam.

Nguyên nhân của cuộc biểu tình là do tờ báo này đăng một bài tiểu luận của một sinh viên của trong số báo Xuân có hình ảnh lá cờ ba sọc vào một nơi mà bị coi là đã gây nên nhiều tranh luận.

Bài luận của sinh viên Huỳnh Thủy Châu (dưới bút hiệu Trần Thủy Châu) vinh danh bà mẹ chồng kèm theo tiểu phẩm installation (nghệ thuật sắp đặt) với lá cờ VNCH trong dụng cụ hành nghề của người làm nghề làm móng chân - một chậu rửa chân màu vàng với ba viền màu đỏ.

Sóng gió nổi lên khi có người cho rằng tác phẩm như thế là một sự lăng nhục quốc kỳ VNCH cũng như biểu tượng của cộng đồng và chê trách báo Người Việt sao lại đưa hình ảnh này lên một cách vô trách nhiệm.

Đứng trên một góc cạnh khác, người chịu trách nhiệm biên tập là ông Vũ Ánh cho rằng ông chỉ thấy đó là sự vinh danh sự khó nhọc của một bà mẹ Việt Nam.

Bài luận của Trần Bảo Châu vinh danh bà mẹ chồng kèm theo lá cờ VNCH trong một chậu rửa chân

Ông đã viết trên báo rằng: “Khi tôi nhìn lại cái khay đựng nước ngâm chân vẽ mầu vàng ấy tôi nghĩ ngay là tác giả mô tả và ẩn dụ lòng hy sinh bao la của bà mẹ chồng làm nghề móng chân.

Sự hy sinh đó rất tinh khôi cũng giống như bao nhiêu mà mẹ khác dù sống trong nước hay ở hải ngoại phải làm cái nghề vất vả này, dù rằng hàng ngày họ phải đổ mồ hôi và phải nhúng tay vào cái nhất nước rửa chân không còn sạch sẽ ấy.”

Tuy ông Vũ Ánh đã xin lỗi độc giả nhưng nhiều người vẫn không thỏa mãn với cách cảm nhận như trên và tiếp tục gây sức ép bằng mhững cuộc biểu tình liên tiếp khiến vào ngày Thứ Bảy, (02/02/2008) nhật báo Người Việt đã ra quyết định thay thế ông Vũ Ánh, chủ bút và ông Vũ Quí Hạo Nhiên, thư ký tòa soạn.

Báo Người Việt đã đưa tin cuộc dàn xếp đã xong trong tinh thần ôn hòa và thái độ hòa nhã với cộng đồng:

Báo này viết “chúng tôi xin được ra đây để trình bày cùng quí vị, lắng nghe những thắc mắc để chúng ta có thể có sự thông cảm, và để cho trong những ngày tới chúng ta có thể dành thì giờ vào những công cuộc tranh đấu cho dân chủ, tự do, nhân quyền tại Việt Nam”

Nhưng theo những người cầm đầu cuộc biểu tình này thì cuộc dàn hòa về trách nhiệm của báo Người Việt chưa thể kết thúc.

'Tết cũng biểu tình'

Ông Ngô Kỷ nói sẽ biểu tình chống Người Việt ngay vào ngày Mồng Một Tết

Ông Ngô Kỷ, một nhân vật cộng đồng kiên quyết chống báo Người Việt cho rằng cách giải quyết này không thực chất.

“Thay thế chức vị không nói lên được điều gì cả. Tôi biết rõ sự sắp xếp nhân sự này chẳng qua là một phương cách hạ nhiệt của báo Người Việt.

Chúng tôi sẽ biểu tình ngay vào ngày mồng Một tết…” Ông Ngô Kỷ quả quyết như vậy. Khi được hỏi là tổ chức biểu tình ngay vào ngày Tết có thái quá hay không?

Ông Ngô Kỷ hỏi lại rằng: “Tại sao báo Người Việt tới dịp tết cũng thường ra bài báo gây xáo trộn cộng đồng? Chính họ mới là người lấy đi không khí của ngày Xuân”.

Với chiếc xe hơi Toyota Camry sơn màu cờ vàng ba sọc đỏ, ông Ngô Kỷ tự tin rằng sẽ có nhiều người đứng về phía ông để tiếp tục phản đối báo Người Việt.

Đồng cảm nhận với ông Ngô Kỷ là dân biểu Trần Thái Văn của bang California nói rằng: “Tấm hình rửa chân này đã gây phiền não và phẫn nộ cho các đồng hương, các hội đoàn và các cựu quân nhân.”

Ông kêu gọi các thành viên của báo Người Việt cần nỗ lực và chân thành hơn để đáp ứng những yêu cầu của những người biểu tình đừng để cho những chuyện đáng tiếc xảy ra thêm một lần nữa.

Ông Phan Tấn Hải, tổng thư ký của tờ Việt Báo có cơ sở tọa lạc bên cạnh tờ Người Việt chứng kiến các sự kiện xảy ra nói rằng: “Theo quan điểm cá nhân thì báo Người Việt xin lỗi như vậy là đủ cho vị trí của một công ty. Ngoài ra, họ cũng đã thu hồi sản phẩm và sa thải những nhân vật có trách nhiệm”.

Dân biểu Trần Thái Văn nói “Tấm hình rửa chân này gây phiền não và phẫn nộ cho các đồng hương"

Nhưng vẫn theo lời ông Hải: “Về phương diện công khai thì có lẽ chưa đủ. Đáng ra, phải có thời gian thông báo và có cuộc họp khoáng đại với các giới trong cộng đồng để các nhân vật quan tâm có cơ hội bày tỏ thái độ một cách thẳng thắn”.

Là một người viết văn, làm thơ và thưởng thức nghệ thuật, ông Phan Tấn Hải cũng không thể cảm thụ hình thức nghệ thuật này. “Tiểu phẩm chậu rửa chân có hình cờ vàng ba sọc đỏ đó chính ra là một ý tưởng ngầm, một thái độ nhiều hơn… và thực ra không có gì là nghệ thuật.”

Ông Vann Phan, tổng thư ký mới của báo Người Việt nói rằng báo Người Việt đã chính thức bày tỏ thiện chí với cộng đồng và cộng đồng đang trông chờ vào những ngày sắp tới.

Theo ông thì: “Những người biểu tình hiện nay tuy không đại diện nhóm nào rõ rệt, trên thực tế nhóm này chỉ có 3, 4 người, có khi cao hơn nhưng họ biểu tình trong ôn hòa và tôn trọng luật pháp Hoa Kỳ nên không làm cản trở hoạt động nào của báo Người Việt.”

Ông Vann Phan cũng không cảm thấy sự khó khăn và đột ngột nào với chức vị mới vì trong báo Người Việt “tất cả nhân sự đều có tính chất liên tục”. Khi nói về việc thay đổi hai nhân vật trách nhiệm, ông Phan cho biết việc sa thải nhân viên là một biện pháp mang tính hành chánh. Báo Người Việt hiện chỉ thay thế chức vụ.

Báo Người Việt là tờ nhật báo có nhiều ưu thế về mặt truyền thông và có đội ngũ ký giả chuyên nghiệp. Người sáng lập ra tờ báo Người Việt là ông Đỗ Ngọc Yến đã qua đời vào năm 2006. Sau sự kiện này, chức vụ chủ bút đã được giao lại cho con gái của ông là cô Đỗ Bảo Anh.

Ngoài việc sở hữu tờ báo nhật báo tiếng Việt lớn nhất tại hải ngoại có tích sản trị giá hàng triệu mỹ kim, công ty của báo Người Việt còn sở hữu một số tạp chí định kỳ đặc biệt có phụ chương Người Việt 2 bằng Anh ngữ cho thế hệ Việt Nam không biết rành tiếng Việt.