Giờ già rồi. Hàng năm hàng sáu. Con cái lớn. Không theo cha mẹ kè kè như trước. Lại có FB. Thì bắt đầu có vụ Rì Dú Nhi Ần.
Ba năm nay Lún Ghẻ cũng tập tành vụ ni mặc dù không active Fb nhưng hoan hỉ chơi nhóm kín. Hahahah. Hết cấp hai bên Phan đình Phùng rồi cấp ba Lê Quí Đôn và bên Sư phạm. Sư phạm nhóm kín có viết một bài dài lê thê. Cấp hai cũng có cống hiến một bài. Lê Quí Đôn không phải một mà hai ba bài năm ngoái rất tình tứ rồi.
Còn.
Bi giờ tới phiên một bài dành cho bên TIAGS nè (Tân Sơn Nhất Airport Ground Service).
Đám này đã tụ tập
cũng rất lâu rồi ở dưới kali mà mình chưa có dịp tham gia. Dân gian đồn đãi bà con cali ăn bận rất là đẹp chân rất là
dài mà là thích chụp hình mỗi lần chụp phải kiểu dáng nhiều người mẫu giơ chân
cho đều đội hình nên mình hơi ngại. Chân mình không dài cũng không
ngắn nhưng ghẻ sợ nhiễm trùng đội hình của người ta. Hahha. Nên chưa
dám đi.
Ba năm trước bà con rủ nhau đi vào xờ cruise Alaska. Tàu khởi hành tại Seattle thủ phủ Lún Ghẻ nên mình đánh bạo tham gia. Cũng may có hai bậc tiền bối mình hay la cà nói chuyện cả chục năm nay nên cũng bớt lo. Ôi chao.
Gặp nhau cảm động lắm. Có người mình chưa gặp nhau cả ba chục năm luôn á. Có người mới gặp chưa quen. Trước lạ sau quen nhau ngồi cười ha hả. Cung tần mỹ nữ thượng hoàng thái giám nhộn nhịp nguyên cả một khoang tàu. Tíu ta tíu tít. Lần đầu tiên. Với đồng phục quần jean áo thun trắng.
Vụ đồng phục rất là có ích. Khỏi bi lạc nè. Cái tàu này thuộc loại baby so ra với mấy tàu khác mà cũng đủ to cho mình bị lạc rồi nên hễ thấy áo trắng người của mình thì vững bụng rồi. Thêm cái đồng phục làm cho lực lượng mình trở nên hùng hậu một cách bất thình lình. Nhất là lúc nhóm cần địa bàng chơi trò đạp bong bóng. Haha. Mình chẳng yêu cầu ai hết. Bà con không đồng phục cứ tự động dang ra chỗ khác. Huy hoàng vậy á.
Nên. Bốn ngày bồng bềng trên tàu quá vui. Nhớ.
Nè.
BTC chu đáo. Hàng năm hàng sáu lêng đênh già cỡ nào.
Chứ thi hoa mẩu hậu là “ must to do list ” nha. Ăn no thiệt no cái bụng chình ình xong mới đủ tiêu chuẩn thi qua hậu mới ghê. Mình chỉ có cái áo đầm đen Good will mua hồi lúc hai chục năm trước. Giờ mới có dịp bận thi qua hậu. Lượn qua lượn lại. À thì ra ăn no xong thi cho tiêu cơm. Giờ ngồi ghi lại. Hahaha tổ quốc ghi công BTC luôn.
Vụ đạp bong bóng coi như là film hành động tự diễn tự cười tự phát bằng khen cho nhao luôn. Chóng mặt mà nhớ lại. Một bầy cầu thủ. Không đá mà đạp. Chỉ sợ bà con hàng năm hàng sáu huynh đệ tương tàn mà gãy chân. Hahaha. Hên quá bóng bể chứ chân mọi người còn nguyên.
Chuyến này nhà tàu quảng cáo rượu bia “unlimited”. Mà cuối mùa toàn là cocktail ngọt không mùi rượu kêu bằng là “ virgin cocktail”. Hahaha Mình phản cáo. “ I am not virgin anymore. Please I need real cocktail.”
Có mí anh trai chơi virgin cocktail thần kỳ mần sao mà đi chuyến này về tự nhiên thành
trai tân hết một bầy mới ghê.
Chuyến đầu như vậy là quá hoan hỉ. Mình cũng hết ngại vụ chân dài chụp hình . Té ra ai có chân dài ngắn chi giơ ra giơ vô kiểu nào cũng ok hết. Hahhah.
Xong cái bà con mần tiếp. 2023 tháng mười pà con quyết định Teenesse. 34 người. Đại náo Nashville một cái cuối tuần mùa Thu. Cũng cứ đồng phục quần jean áo thun trắng. Ăn uống ca hát nhảy nhót moonshine và cười. Moonshine TN thứ local thiệt tình làm mình cười nhiều hơn cái rượu virgin năm ngoái. À cười nhiều lắm á. Nhiều chuyện lắm. Mỗi người một chuyện.
Mình chỉ có chuyện trứng mà nhớ y chang trong đầu.
Sáng đó pà con quyết định chơi xa. Lái xe từ sáng sớm nên chỉ ăn trong khách sạn/Mac Donald chứ không thời gian ăn sang chọng chi chi. Xong vụ leo núi cable/dạo qua cái cầu treo nhúng nhảy cao thấy gớm. Con kia nó thấy mình sợ nó bắt mình phải walk back again and again cho mày hết sợ. Mô Phật . Hahahha quá ớn. Lúc xuống được tới parking, thì quá ngọ. BTC quyết định về ăn tiếp ... nồi phở ở nhà của một bạn.
Xong cái có ba chị leo lên xe của ông kia quá giang về nhà. Trong xe ông có save mấy quả trứng lấy trong bữa sáng trong khách sạn từ sáng sớm. Một chị thấy trứng bụng đói thì lột ăn. Xong cái bụng no lại chút thì xin lỗi ông lái xe. Sorry chị ăn trứng của em. Ông kia lịch sự trả lời lại. Không sao chị cứ ăn tự nhiên.
Hahahha.
Suốt bốn tiếng, hai con còn lại tranh thủ catch up. Vừa
mỏi miệng vừa mỏi cổ. Bốn tiếng mà mới lăn tăng tới vụ hai con “ được”
điều qua transit 34 năm hồi
xưa. Hahha.
Xong cái xe bên này bắt kịp một cái xe van đồng bọn. Xe kia đông hơn. Hai xe chụm lại một cái Mac Donald. Tụ lại mua vài que khoai tây chiên cho qua cơn đói thoi thóp chờ cho tới nhà mà ăn phở. Xong cái mình mét chuyện hai cái trứng bên xe này. Xe bên này ai đó nói lại. Bên xe kia hai trứng. Xe này sáu trứng còn chưa nói nữa nè. Hahahah thế là bà con cười rầm rầm. Một ông kia nghe sáu trứng thì giật mình. Ổng đứng lên ngay rồi ngồi sát dính với bà vợ của ông. Tự nhiên làm như có tật giựt mình nha. Hahahha thế là lại thêm một trận cười nữa lung lay cái Mac Donal.
Có cái con lếu láo kia chọc rồi đặt tên cho ông là “anh Sáu Trứng” luôn hahahha.
Đơn giản ngây thơ vậy vô số tội vậy thôi. Túm lại toàn cà
khịa cà khịa vậy mà hết giờ hết ngày.
Tennessee xong thì cái group kín này đã bắt đầu đông lên rồi. Pà con không chỉ quăng hình lên sau chuyện đi, kể lại chuyện này chuyện kia. Cười. Cười.
À xong rồi còn nảy sinh ra chuyện làm thơ lục bát lục nồi con cóc nhảy qua con ểnh ương nhảy lại rần trời trong nhóm.
Để
chi. Để cười tiếp chứ chi.
Năm ni 2024
ở dưới kali là số người tham gia đã
lên tới 65 người. Vừa những người làm trong hàng không ngày xưa và vợ và chồng con
cái nữa. Bây giờ là đã quá vui rồi , đã quen biết nhiều rồi nên hể cười không thể nào mà ngậm miệng lại được. Có
chuyện cũng cười không chuyện cũng cười. Miễn là ngồi bên nhau là
cười với nhao được rồi.
Một anh phát
biểu. Lâu lắm rồi mình chưa có dip cười đã đời như ngày hôm nay. Biết
bao nhiêu người sau hơn ba chục năm mới gặp lại. Người này nhận ra được
liền, người kia ngờ ngợ. Có người phải ngồi thủ thỉ lột hai ba trái
mít với nhao hai ba tiếng mới bắt đầu nhớ ra. Có người thiệt lạ gặp
cái biết tên liền. Có người phải đầu tư thời gian đứng chống nạnh thiệt
lâu. Chị là ai. Dạ em là vợ của anh ni. Anh là ai. Dạ tui là chồng của
cô này. Cái thấy mình sốc hàng quá. Hai vợ chồng nhe nanh ra nạt
lại. Ủa bà là ai mà sao hỏi dữ vậy ta. Hahahha sợ quá. Tui giờ
chừ cũng không biết tui là ai nữa rồi.
Dân Việt tụ tập là phải ăn đồ Việt. Đồ Việt phải ra đồ Việt thiệt tình. Sai một chút là. Hahaha “ sợ tụi nó chửi”. Tối bún bò Henessey sang trọng. Sáng bánh mì ăn đỡ nước tương với một bịch ớt hiểm đỏ lòm rồi chơi trò chơi rồi được tặng cái cúp vàng bé ti ti .
Chả lụa và ba tê lạc đường hai ba tiếng mới tới thì vừa đúng lúc bánh mì
nước tương cũng gần hết. Thôi ăn ba tê với chip đi nha. Coi như vừa ăn
sáng vừa ăn trưa. Tụi Mỹ kêu bằng ăn brunch đó. Chả lụa ăn không kẹp bánh mì cho bớt
tinh bột. Giảm cân mà đi thi hoa hậu. Hahahaha vậy là lần quần hết hai ba ngày lê lết bên nhau.
Đi ra nhà hàng Ngọc Sương ăn cười rồi nhảy những điệu nhảy quen thuộc và những bài hát ngày xưa đã kết nối chúng mình với nhau. Nhóm lớn rồi gặp nhóm nho nhỏ. Lớp mình là khối vận chuyển 12 lúc đó còn học bên trường hàng không. Gom lại bữa gặp nhau được đúng năm đứa. Thấy thương lắm. Mình ôm bạn mình. Nhớ bạn nhớ anh của bạn nhớ một thời lao đao quá cực. Nhớ đám bên này xong lại nhớ luôn đám bên kia. Ngày xưa đứa nào vào tới hàng không ngồi trên phòng đợi nhìn ra sân bay dòm thấy được cái máy bay nó ra mần sao thì cũng rất tự hào. “ Oh we made it” .
Lúc làm có chút tiền đem về cho Má. Con gái đi làm đêm làm hôm. Tuổi ăn tuổi ngủ. Làm sai bị la về khóc với Má. Áo dài xanh bay dịu dàng trong nắng vàng chứ lúc trời mưa ra boarding là tán loạn dã man ướt chèm bẹp như con chuột. Ngày xưa làm chi mà có đường ống sang trọng như bây giời. Được cấp cho cái nón trắng cây dù xanh và cái áo mưa là tốt lắm rồi.
Ra đường băng đón khách bi cái Yak từ thời đệ nhị thế chiến tranh nó xit dầu tứ tung lên người. Khóc thấy trời thăm thẵm luôn. Xách giày gót thiệt cao túm quần áo thiệt dài rượt băng chuyền đi kiếm khách cho thiệt đủ. Xé ta lông lòng bàn tay rướm máu hai ba ngón. Bị khách chửi tứ táng choáng cả đầu.
Vậy chứ mà. Ngoảnh lại. Chống nạnh dạng chân. Vuốt râu. Tự hào. Thời hàng không là một cột mốc quan trong trong rất nhiều cuộc đời của chúng mình. Nhể. Sau này cuộc đời mổi người một kiểu, ba chìm bảy nổi bao nhiêu cái lao đao bèo dạt mây trôi. Mà cho tới ngày hôm nay còn gặp được nhau thế này. Mắt mình rơm rớm bao nhiêu là thương yêu. Cứ ước. Người ơi người ở đừng về.
Ngộ ra là bây giờ
mọi thứ chuyện cũ lướt qua chớp mắt hai ba cái là già sồn sồn với
nhau hết rồi. Bụng phệ da nhăn nheo mặt xệ tới rúng đầu từ muối tiêu
tới bạc trắng xóa. Tóc ai bữa nay không bạc thì đúng là nhuộm chắc
luôn hahahha.
Hôm nay hàng hàng
không không ngồi với nhau. Dô dô với nhau một ly rượu mạnh. Một ai đó nói.
Air Vietnam/Air Thai/Eva Air/Air China/Air Singapore/ United chi chi....
Air kiểu
nào thì giờ cũng một Air Bi Èn Bi. Hahhha. Toàn nói chuyện Trâu Bò với Châu Điên. Có
Trinh hay không có Trinh Vali xách qua vali xách lại rồi vỗ vai nhau cười
ha hả.
Ta nói đời là
bể khổ. Không than. Nhưng những lần gặp nhau như ri. Chắc chắn sẽ làm cuộc
đời bớt khổ, bụng bớt phệ da bớt nhăn và tóc bớt bạc nha các bạn mình.
Xin chép lại
mấy câu con cóc vui say nóc nhà dễ thương của một anh sau chuyến này.
Re- Union Tiags 2024
Chưa đi cứ tưởng
hổng vui
Đi rồi mới biết
không gì vui hơn
Chưa đi cứ
nghĩ không vui
Đi rồi mới tiếc
cho người không đi.
PS: Bài dài mà thiệt chưa tới đâu vào đâu. Sức Trâu già có hạn. Sữa vắt tới đây đã kiệt. Sẽ tiếp khi có dip.