Showing posts with label beo. Show all posts
Showing posts with label beo. Show all posts

7/3/17

Tháng Sáu và phim Kong

1.Tối qua nằm coi phim King Kông với em Xèo tới hai giờ sáng. Đã tuổi sắp xuống lỗ mà nằm ngửa ưởn ẹo ra coi phim con nít thì cấm được chê là. Dở. Nha. Vừa coi vừa lau nhà mà đoán gần hết cuốn phim. Vừa coi vừa đoán nên làm phiền em Xèo ghê gớm. Ẻm cứ. Suỵt. Rồi lườm. Rồi. Liếc. Xéo. Lúc nào mà con mẹ ẻm đoán sai. Thì ẻm nả lại. You are wrong. hahaha.
Nhưng mà có ba cái ni mình ưng nè.

2.Một là. Phim mượn cảnh Hạ Long quá đẹp nha. Cảnh xanh mướt từ đầu chí cuối. Làm mình run động nhớ Việt Nam lắm lắm. Biết laô phim có photoshop chỉnh sửa nhưng vẫn thấy nao nao.
Hai là. Đã nói gòi. Mình đoán đươc gả̀n hết. Không có chi ngạc nhiên hết. Nên dù là phim hành động, không có chi giựt mình hú há. Cái coi xong ngủ một cái thẳng giấc. Không ác mộng chi hết. Già gòi ngủ được thẳng giấc là ok. Nha.
Cái thứ ba quan trọng nè. Phải giải thích hơi dài dòng chút nha.
Phim King Kông hành động mượn súng ống tàu bè bên quân đội dàn cảnh. Một cái chiến hạm to khủng chở trực thăng và lính. Đậu ven ven bờ biển. Đám hải quân chỉ yểm trợ cho trực thăng và lính đổ bộ thôi chứ không tham gia bất cứ một cảnh hành động nào trong phim. Chán chít. Nhể. Đám phi công bỏ bomb lái máy bay ào ào bị Kong nó xử trước. Xong cái đám lính đi bộ phía dưới từ từ cũng bị xử từng em một. Còn đám Navy ngồi ngoài biển cho mà ngáp ngáp câu cá mập cá hú ngồi đó mà học làm nước mắm giết thời gian chớ không có tham gia chi chi. Không có tình huống nguy kịch. Nói chung chỉ xuất hiện cho đúng một phút cho có lệ cho vui rồi thôi.

Cuối phim coi xong mình nói em Xèo y chang thí. Ẻm nhìn mẹ. Cười.

3.Dài dòng vậy là mình nói tới Beo. Cuối tháng sáu vừa rồi. Chàng nhập học Naval Academy, trường đại học hải quân ở phía bên kia miền đông nước Mỹ.

4.Mở ra một chương mới trong cuộc đời của chàng. Ngày trọng đại đó người ta kêu là Induction Day. Ngày mà chàng tạm từ giã cuộc đời thường dân trở thành tân binh.

Ngày đó. Học sinh chỉ phải cầm tờ giấy nhập học. Bước qua cái cổng thiệt to. Là xong. Chàng "được" cạo sạch tóc. Thay đồng phục.Từ giày dép quần áo nón quần trong quần ngoài chi cũng đồng phục hết.


Mỗi chàng/nàng được phát một cái bao tải thiệt to bỏ mọi thứ vật dụng cần thiết vô rồi viết tên mình làm dấu. Tư trang hành lý gọn gàng vậy á.

5.Xong cái ngày Induction Day, buổi sáng hôm sau chàng bắt đầu chương trình sáu tuần basic training. Cái hình ni không biết em Xèo ẻm lụm đâu trên " intergram ..." chi chi. Sao mà ra được cái mặt của ảnh nè. Lúc này là năm giờ sáng á. Mặt trời Anapolis mới ló dạng ti tí he hé thôi nên mới đẹp vậy á. Chứ mùa hè bên đó nóng hừng hực. Em Xèo ẻm dòm xong ẻm nói. Chạy vậy vui nè. Không cần chạy nhanh. Vì cả company chạy chung together.

Thấy mấy nường áo vàng chạy phía ngoài không. Là anh chị lớp trên. Kêu là" detailers", là đám sẽ kèm cặp tụi mới vô từng li từng tí " detail: chi tiết". Cách ăn. Cách bận. Tắm á. Năm phút thôi nhá.Trong phòng phải sạch sẽ như li. Mịa. Tụi detrailer mà vô xét cái. Nó quét phủi qua một cái mà có bụi là. Hít đất trước cái đã. Nha. Cách đội nón. Cách cầm cuốn sách. Đọc. Thuộc lòng. Có ai đó. Hỏi. Học thuộc lòng cái chi. Một người trả lời. Everything.

Vậy đi nha. Sẽ kể tiếp. Cho đủ 10. Tất nhiên gòi.

Bữa nay viết tiếp chuyện anh Beo nè.


6.Anh đi vậy là được hơn hai tuần gòi. Chủ nhật vừa gòi trong trường bố thí cho tân binh hai chục phút gọi về nhà. Ba ảnh cầm điện thoại cà quýnh cà quánh. Beo nè Beo nè. Giọng chàng khàn khàn. Hỏi sao. Tại con  phải la yes sir nhiều quá đó. Con bi la nhiều lắm vi con không có đọc cái note trước. Hồi tháng vừa rồi trường có gửi một cái tập tài liệu có một đống fact anh phải học mà tất nhiên là anh cứ ngó lơ chứ không thèm coi tới. Giừ ngươì ta hỏi chi cũng không biết. Hahah. Mission của US State là cái giống chi? Bài hát của Navy, Blue Gold chi chi đó cũng không thuộc.... Bla bla bla....
Nhưng ảnh nói ảnh thích. Ảnh tập dữ lắm. Ảnh ở chung phòng với một du học sinh từ Isarel. Năm nay trường nhận đào tạo 15 tân binh từ các nước khác gửi sang.

Nói với mẹ xong vài phút là. Can I talk to Bánh Xèo. Hahahha Lại nhiều chuyện. Tưởng ảnh nhớ em ảnh. Ai dè. Xèo, you have to do this and this and this for me. Là kiếm đia chỉ của con bồ của ảnh dùm để ảnh viết thư. Ha.

7. Nhóm vô kỳ này có khoản 1200 chia làm 24 companies. Mỗi company có chừng 80 đứa. Ngày nào mẹ cũng vô Fb của Navy coi hình các anh chị luyện tập. Mà chưa thấy có hình chi của company của ảnh. Thấy bà con tập đủ thứ hết à. Tập võ. Tập bắn súng. Tập trèo. Tập leo ...núi giả. Tập bơi. Yep Navy thì phải biết bơi. I guess. Hahaha.

Sáu tuần không internet, không game không phone call. Nhưng cho viết thư tay nha. Cả nhà mới nhấn được thư viết tay của ảnh. Chữ viết sao dạo này gứm quá. Vừa đọc vừa đoán. Con nít thế hệ cháu cố BH giờ toàn internet và đánh máy. Nên viết chữ đọc rất mỏi mắt.

Mà thương lắm nha. Anh kêu " dear family" gạch đầu giòng và cuối thơ ký là " your boy" với cái tittle MIDN, viết tắt của chữ Midshipman.

8. Nhà trường cũng khuyến khích gia đình tân binh gửi thư và post card động viên. Cái nhà ni gởi quá chừng hình luôn nha.

Bữa lục kiếm được hai tấm hình ni nè.




Hahaha trang phục Halloween đầu tiên hết thảy của hai anh em.  Anh lúc đó ba tuổi và em Xèo đúng một tuổi luôn nha. Hy vọng là ảnh sẻ surprised vì tấm hình ni lâu lắm gòi. Hồi cái thời chụp hình còn rửa phim ra và in hình chờ mấy ngày mới có. Xa xưa lắm gòi.

Túm lại là cả gia đình đã đi một bước rất là dài để cho ảnh bước tới cái ngưỡng cửa naôy. Gian nan vất vả. Nhưng tới lúc này thiết không bỏ công tí nào.






12/21/15

Cái note cho năm 215

Mới phóng hai cái note bên Fb qua đây. Để dành đó. Mà ngó lại thấy cái bài cũ từ hồi tháng 8. Lâu lắm gòi không viết mặc dù có khá nhiều chuyện để khai.
Giờ chưng hững tới cuối năm rồi. Cuộc đời lững lơ một cơn mưa rả rít Seattle rất cuối năm. Lấy phép cho hết tuần này. Xả hơi. Mệt quá gòi.
Nói chung là năm này làm được khá nhiều việc. Nhất là về chuyện liên quan tới art.
Nè.
1. Làm được cái show cho 12 người họa sỉ trong lớp vẽ của mình. 43 bức tranh ra phòng triễn lãm. Lần đầu tiên luôn nha. Làm việc tổ chức cho một cuộc triễn lãm không dễ dàng chi. Quá nhiều chuyện lo lắng.
Phải lựa chọn tranh. Rồi khung. Mịa. Đi mua khung cũng mệt. Mua gần 50 cái khung. Đem về lúc frame khung bể hết 10 cái. Rồi design thiệp mời. Publicity. Rồi khai mạc. Bán được cũng nhiều. Phải mang tiền về, cash ra cho họa sĩ.....Nhưng vui nha.



Cái thiệp nè. Đẹp không. Họa sỉ chủ yếu là người có bịnh liên quan tới tâm thần và không hoăc ít nói tiếng anh. Cô giáo trong lớp hay khích lệ họa sỉ bằng chữ " beautiful". Nghe chữ đó, thì ai cũng hiểu. Nên hai cô giáo dùng làm tựa cho cuộc triễn lãm luôn.

Bữa khai mạc, nhìn họa sĩ xem tranh của mình trang trọng lồng kiếng trong phòng triễn lãm. Thiệt. Nhìn muốn khóc luôn á. Một phần thưởng xứng đáng cho mình gòi nha.

















 
     


2. Vẫn còn làm mí cái này nha. Càng ngày càng cute nha. Mà cho bạn bè cũng gần hết gòi.







3. Beo !



4. Bánh Xèo




5. Lần đầu chụp hình sau khi cưới 1997. Hahaha . Nhìn chàng rất e thẹn hahaha. sau 18 năm !



6. Tranh mới










Đang ưng. Coi thêm bên Huynhthuychau art nha. Phóng qua bễn nhiều hơn. Cho cái show 2016.

7. Ăn nhậu coi bộ hơi nhiều



Qua loa vậy đi. Nghỉ lễ xong gòi hẳn viết tiếp. Bà con ăn lễ vui vẻ nha.

Cạo gió

Bữa hôm qua em Xèo đi bơi vòng loại ẻm bơi chậm lại hết 9 giây. Trong vụ bơi mà như thế là chậm rất nhiều. Em vẫn vô chung kết nhưng tất nhiên là không ưa. Buổi trưa lúc nghỉ chờ chung kết mẹ đè ra cạo gió xoa bóp hết gần một tiếng. Buổi chiều á. Không những em đứng nhất cái môn mà em bơi chậm hồi sáng mà chiếm luôn thêm một cái hạng nhất cho môn 200 bốn môn hổn hợp. Cha mẹ xung quanh Mỹ trắng Vàng Việt nam chi chi cũng quay qua chúc mừng. Con mẹ được dịp hớn hở khoe. Tư tao cạo gió cho nó đó nhá. Thế là cha mẹ nào biết vụ cạo gió xoa bóp giác hơi thì gật gù. Ừ. Có lý. Cha mẹ nào chưa biết thì con mẹ Xèo bưng nguyên cao dầu gió Cúp vàng dì Mưa mua ngoài chợ lớn ra khoe tranh thủ giáo dục bà con về môn cao gió thần kíp của dân Việt và Đông Nam Á. Lâu lắm gòi ngoài phở và giỏ cuốn, thì thiệt tình con mẹ Xèo dek biết khoe cái gì nữa đâu nà.
Thí có một cha mẹ mới góp vô. Tuần trước Michel Phelps đi thi, bả đi coi, nhìn chàng Pheo giác hơi ngơp hết cái lưng. Bả nhìn hết hồn. Chời anh Pheo ảnh cũng xài mí cái trò này để thư giản cơ bắp trước khi bơi đó. Bả nói mất cái vòng tròn tròn giác hơi nhìn anh Pheo rất là có khí thế. Hừng hực khỏe !
Cái mình nhớ cái vụ này tiện kể ra luôn. Không tự hào gì mấy nhưng có liên quan. Bạn mình làm nghề bác sỉ nắn xương. Nó tiếc lộ là giờ có máy giác hơi và máy... cạo gió. Mình nói. Là sao. Máy giác hơi thì có nghe qua chứ máy... cạo gió là dek biết. Mà giờ cũng chưa thấy máy cạo gió ra làm sao. Nhưng ! nó phải lấy ...bằng để cạo gió. Tốn hít $1000. Mình la lớn. Wtf. Ai dạy mày lấy bằng để cạo gió. Sao không nói tao dạy cho miễn phí. Bà dạy miễn phí thì ok gòi mà ai cấp bằng cho đi hành nghề. Chưng hửng. Hahah. Ai dạy. Mỹ trắng dạy chứ ai. What the heck ! Mỹ trắng dạy Việt Nam học cạo gió để về cạo chủ yếu cho người Việt? Có nhiều cái dek có make sense nhưng cứ chiếu xuống vụ tiền thì quá là có lý. Cái gì kiếm được tiền bên Mỹ là phải có ...bằng ...cấp bởi dân da trắng. Nhé. Thì có nghĩa cạo gió cũng bắt đầu lên hương như châm cứu gòi đó.
Beo ghiền mẹ cạo gió từ mấy năm trước. Nó dài người. Mỗi lần cạo tốn dầu khủng khiếp. Mà mệt mẹ nó nữa. Cậu Nam bên nhà cứ hỏi bộ nhà này ăn dầu thay cơm sao mà mau hết. Nó thấy mẹ cạo cả tiếng thì cũng tội nghiệp mẹ nên chỉ . Mẹ cạo dùm hai cái chân. Rồi. Chút nữa. Mắt nhắm lại. Sẳn cạo luôn hai cánh tay. Rồi. Lưng. Vai....... Cuối cùng cũng hết 1/3 chai dầu cúp vàng. Trước khi xông trận nếu mõi mệt Beo thích mẹ cạo cho đỏ lưng. Nó nói trổng trổng. Cho đám kia nó sợ. I want to intimidate other kids. Hahah.
Bánh Xèo không nghiền nhưng biết là lúc nó mỏi mệt nằm dài ra cho mẹ cạo gió là liều thuốc hiệu nghiệm. Nàng đau nhưng để cho mẹ cạo. Và Bánh Xèo đã biết cạo gió cho mẹ từ cả nữa năm nay. Nàng cạo chậm trãi , nét nào chắc chắn nét đó và biết những điểm yếu để biết xuống mạnh hay nhẹ tay cạo. Con mẹ Xèo ghiền cạo gió, lúc mỏi mệt nhờ chồng con cạo cho vài nhát lên bả vai là không cần uống thuốc. Nhức đầu cạo cần cổ rồi chùm chăn ngủ một phát là im. Hồi xưa hay đau lưng khó thở nhờ cạo gió mà nhẹ hết cả lồng ngực.
Cạo gió không chỉ là làm cho bớt mệt bớt bịnh. Cái tình trong chuyện cạo gió nó thâm thúy lắm. Nhớ ngày xưa cạo gió cho Má và Mẹ chồng. Người cạo và người được cạo thong thả thủ thỉ kể cho nhau nghe biềt bao nhiêu là chuyện. Cái tình người truyền hơi ấm cho nhau qua từng nét cạo. Phải là người thich được cạo gió thì mới có thể cạo gió một cách hiệu quả cho người khác được. Người không thích cạo gió mà cạo cho người khác thì ghét lắm. Một là khều khều sợ đau. Hai là cạo mạnh lên xuống cho rồi cái sự nhờ vả. Lúc cạo mà thấy da càng đỏ thì càng ham. Càng cạo đỏ thì càng cảm thấy nhẹ người cho cả người cạo và người được cạo nhé. Chuyện cạo gió còn nhiều biết sao mà kể cho hết. Từ từ sẽ khai thác về tính nhân văn của chuyện cạo gió để nâng tầm quốc tế của món nghề này nhé. Giờ. Thì. Chỉ nhớ có một lần việc cạo gió được lãng mạn hóa lên phim Ba mùa. Chàng xích lô và cô gái điếm. Tình gì đâu ta ơi.
Tình là hình thì mình có cái quốc hồn quốc túy là môn cạo gió cứ thí mà phát huy. Chứ không để tụi Mỹ trắng nó cướp không gòi nó mở cái trường đại học cạo gió là coi nhưng mình mất hàng. Cái máy ...cạo gió “xịn” do Mỹ trắng thiết kế cũng cả $100 trở lên. Hahah.
Lần trước về Việt Nam có nghe một anh chẻ chẻ trong bịnh viện phán một câu thế lày. Cạo gió là chuyện hũ lậu mê tín cần phải dẹp bỏ. Nghe cái thiệt muốn đá vô bản mặt ảnh ghê.
Đừng có bỏ cạo gió nhé. Việt Nam ơi.

4/19/15

Bổng dưng muốn viết

Chớp một cái, gần qua 1/2 tháng tư. Seattle bữa nắng bữa mưa đều đều nhịp nhịp tầm tầm không có gì phàn nàn. Mưa nhiều nên không bị hạn hán như dưới Cali. Nghe tin tức coi bộ hơi lo. Vì Cali làm nông sản nhiều. Giờ hạn hán thế này. Không khéo không có Avocado mà ăn.

1. Em Xèo bịnh mấy bữa nay. Ho khúng khắng hơn tuần rồi. Ba bữa nay trở nặng phải rinh em đi bác sỉ. Ổng bảo không phải lo. Đừng cho em ở nhà chi. Uống thuốc rồi đi học đi bơi bình thường. Nghe thì bớt lo được vài phần. Hên là tuần sau ẻm nghỉ Spring break rồi. Nên cứ việc ho cho hết bịnh.

2. Mấy bữa đầu ẻm ho, mẹ kêu mẹ pha nước chanh mật ong gừng cho uống. Ẻm said nope. Ok, cứ để xem sao. Tới bữa em ho nhiều quá ẻm đi học không được thì ẻm mới nói. Mẹ, làm nước trà chanh mật ong cho Xèo uống. Xèo gú gồ thì thấy người ta nói uống cái này trị cảm. What the h ! Con mẹ nói thì nó không nghe. Nó phải research anh Gú để kiểm chứng lợi. Hahha, con nít thời gú gồ. Rồi giờ ẻm chịu uống nước chanh pha gừng pha mật ong mà không nhăn mặt. Ẻm còn đồng ý cho mẹ cạo gió. Ẻm đồng ý cho mẹ tha dầu. Ẻm nói dể chịu. Thiệt. Khi con người ta bịnh. Con người ta dễ cởi mở lòng ra hơn. Học được nhiều cái mới hơn. Nhể.

3. Ẻm bịnh thì ẻm không đi bơi mấy ngày hôm nay. Ẻm theo mẹ làm yoga vậy. Bữa ẻm thấy một thằng bơi giỏi nhất nhì Seattle đang bơi giữa chừng bị vọp bẻ. Thay vì về nhất, nó cũng ráng lế lết về thứ năm. Lên bờ ngồi khóc hù hụ. Ẻm thấy vậy thì ẻm sợ. Ẻm đòi yoga cho khỏi vọp bẻ. Ừa, yoga với mẹ cũng tuần nay rồi. Xong yoga rồi ẻm theo mẹ lên sân thượng tưới mấy cọng hành cho mẹ. Bữa lên lầu thượng gặp cái ông kia ổng trồng purple broccoli, ổng hái cho vài cọng ăn. Ẻm và mẹ khen ngon. Ừa, ẻm đòi trồng. Cái ẻm nói. Ẻm thích làm vườn. Ẻm thíck trồng cây. Ừa, bịnh vậy học được thêm cái này cái kia, thay đổi cách suy nghỉ vậy thì cũng tốt.

4. Bữa mẹ ẻm coi cái TED Talk. Về đồ ăn. Có ông kia khuyên. Con nít tốt nghiệp high school phải biết ít nhất nấu 10 món ăn bổ dưỡng để sau này ra đời biết tự nấu ăn, không ăn đồ bậy bạ mà gây béo phì và những bịnh khác. Ổng nói giờ con nit Mỹ dek biết rau củ đậu gì hết. Vì ba mẹ nó có cho nó ăn đâu mà biết. Mẹ mẻ đang có chiến dịch với ẻm đây. Cho ẻm biết từ từ nấu ăn. Nên mẹ bắt ẻm bớt chơi Iphone (actually I hate it), rồi mẹ với ẻm nấu ăn.

5. Viết bữa tới nay gòi bỏ mứa. Bữa nay thì ẻm hết bịnh. Ẻm sủa lại gòi. Ẻm không nằm với con mẹ ẻm nữa. Nên kể chuyện Beo vậy. Beo đang chọn trường đai hoc. Hay các trường đang rình ảnh. Ảnh bơi. Nên mọi thứ record của ảnh đều có trong USA swimming wedsite hết. Khoảng gần gần cuối năm ngoái, nghĩa là khi ảnh đang học trung học năm thứ hai, thì đã có coach vài trường dòm ngó rồi. Làm con mẹ vừa mừng vừa lo. Mục tiêu của nhà này làm mần sao hai em vô đại học không phải trả tiền là yên rồi. Mấy trường gọi anh Beo nồng nhiệt quá. Làm mình cũng run chứ không có mừng. Đi học không phải trả tiền mà có lương thì ai không thíck. Mình lo là con mình có kham nổi hay không. Nhiều người quen băn khoăn. Đi học vô đó bơi cho trường không mần sao mà học. Mai mốt không bơi nữa thì mần cái chi. Ừa, mình nghĩ vậy nè. Giờ cái gì muốn mần có tiền mà thong thả sau này không phải labor nhiều thì cũng phải tới master. Khốn nạn vậy đó. Master trở lên. Học vấn ở Mỹ này lạm phát cũng như tiền vậy á. Mà Master chi cũng phải xong bốn năm cái đã. Đi làm lơ mơ cái đã rồi master. Nên nếu mình giúp con mình không phải trả cái khoản nợ student loan bốn năm đai học, sau này nó chính chắn hơn, quyết định rõ ràng hơn thì cũng save cho nó được ít tiền. Mà mấy cái trường đang recruit rình thằng Beo quăng mấy cái lá thơ hứa hẹn nếu nó thíck master mà nó học ok thì trường sẽ trả tiếp cho nó. Nên..... thôi, mình bôn ba qua Mỹ là cho tương lai cho con cái thì nó học được, có cơ hội thì cứ việc làm thôi.

6. Mà cái này nè. Ảnh thi SAT gòi. Điểm của ảnh hơi bị gớm. Nên mình cũng lại lo. Bữa có cái phone phỏng vấn bên trường kia, coach kêu mày improve cái điểm của mày thêm chút nữa là ok. Nên mấy bữa nay ảnh học. Mình nhìn con mình. Học. Cái mình mắc cười. Beo trước giờ không có care học hành chi. Nên hồi xưa mới cho ảnh đi bơi mai mốt ra cái nghề làm lifeguard cho city quất cái $18 -$20 giờ plus benefit là khỏe. Ai dè, chuyện đi bơi hàng ngày lại là động lực cho việc học. Ảnh chú ý hơn. Mình ngạc nhiên ! Lúc nào thấy ảnh không chơi game mà ngồi học là con mẹ lại cười Hahahah.  Ba ảnh mua cho ảnh chương trình học online cho ảnh luyện thi. SAT cũng giống như điểm thi vô Dh của vn. Nhiều trường không tính. Nhất là vận động viên, chỉ tính thành tích thôi. Nhưng phải có, mà nhìn cái điểm héo mòn quá thì cũng không được. Nên sáng nay chủ nhật, chàng Beo 630 am thức ăn sáng gòi cắp cặp đi thi lại. Cuộc đời này không ai ép ai được cái chi nhể. Hể nó thấy chuyện học có lợi cho nó thì nó mần. Không cần có ba mẹ léo nhéo phía sau. Mình có nói cách mấy mà nó không hiểu thì cũng như nước đổ đầu vịt thôi nhể.

7. Mình nói. Anh không vô được trường nào cho tiền thì anh ở nhà với mẹ đi học community college hai năm cho vững chãi rồi transfer qua trường lớn cũng được. Mà giá chót bẹt chi cũng phải hết DH, tuổi tác không thành vấn đề. Con mẹ đây, 43 tuổi mới xong cái bằng master. Nên mình hiểu. Học xong dh ra đời yên  ổn hơn. Học chưa xong ái náy thấy incompleted nên cứ phải học cho xong. Vất vả lắm ! Tiền bạc không nhiều không giàu không sang không nhà không xe hơi chi cũng được. Nhưng học dh xong nó cho mình cái nền tảng tốt hơn. Tất nhiên là chả có đứa nào ưa cái chuyện ở nhà với mẹ sau trung học. Cứ nhào ra biển lớn cái đã. Bơi được thì bơi, sặc nước ho một chập sợ rồi thì về nhà với mẹ của chẳng sao. Mình đã nói với con vậy rồi. 18 tuổi bước ra đương đầu với đời là quá sớm. Mình lo hơn là mừng.


(hai đứa giờ hết cute như vậy gòi.)

8. Bữa coi cái phim The last days in Vietnam trong Youtube. Coi xong khóc ròng. Khóc xong một đêm. Y như mình lo. Lúc film mới ra thì mình đã chủ động không coi. Sợ buồn. Sợ khóc. Khóc và buồn giờ hại não lắm. Tế bào não chết rồi không mọc lại được.Vậy. Mắc chứ chi bữa đó ngồi coi cho khóc vậy ta. Mà khóc thổn thức!

9. Cái này xong rồi.



Rất là happy.
Đang làm cái này nè


Cho coi hí hí một khúc nè



10. Bữa thứ sáu nhậu với đám chổ làm quá mạng. Có thằng tự làm beer đem tới, mình thì có wine rồi chồng mần thêm món B52. Giữa tụ, mình thấy trước mặt mình có ba bốn cái ly, vừa beer, vừa wine rồi B52. Uống một lúc hai ba thứ nên cười quá lớn. Hahahha, mình đổ bánh xèo. Lần này quá đã.  Mình không biết dân người Cam pu chia cũng ăn bánh xèo. Nên mình chỉ đổ cho mình ăn thôi. Tụi nó tự lên tự đổ vì tụi nó chê mình đổ không có dòn. Hahahha, nhậu rồi nhảy rồi cười. Sáng thứ bảy hang over xỉn xỉn nên dòm trong gương thấy chẻ lại hơn chục tuổi nha. Hahahha



Bonus
Bắt chước đồng chí ex tổng bầu thư trồng rau sạch trong nhà. Té ra bây giờ mới biết đồng chí ấy biết hưởng. Trồng rau không biết ăn được bao nhiêu nhưng vui vui nhể.



Cây ớt con con bữa nay cưng cứng gòi. Ông kia ổng cho hai cây chít một còn cái cây bé bé bên tay trái đó. Chính giữa là mint. Ăn xong cắm xuống một chùm mà giờ lên có một ti tí vậy đó. Cây bông Quỳnh của mình. Một con bạn Campuchia lên, nói kêu nó biết cây này. Hỏi tiếng anh là chi. Nó kêu ko biết nhưng nó kêu là Midnight Blooming. Nghe là thấy thương gòi.


Cái đống cây bên trái mới mua ở Trader Joe. Dể thương hén. Mà thơm nữa. Người Việt mình it ăn rau này chứ tụi Mỹ nó xài nhiều lắm. Cái cần cặm nước chính giữa là đi lụm đó nha. Con Mỹ kia nó trồng năm ngoái, lên quá xá, cái nó nổi hứng trồng cây khác. Nó nhổ nó tính quăng. Nó kêu cái mùi đắng nó không ưa nũa. Thế là kêu mày cho tao một vài nhánh đê. Bưng về cắm nước bữa nay nó rực lên vậy nhé. Ăn hơi nồng, nhưng xay sinh tố quăng vô một nhánh là thơm cả ly.

Cái cây basil ( rau mùi?) chồng mua Trader Joe cho tháng trước. Ăn hết lá rồi bứng làm hai, một phần đem lên sân thượng trồng, phần để lại nhà. Hai cái nhánh sân thượng chít mịa nó gòi. Hic.

12/27/14

Quà Noel năm nay ( hình hơi bị nhiều nhen)


Mùa Noel như thường lệ bắt đầu bằng cuộc thi bơi toàn tiểu bang 4 ngày. Năm nay là năm của em Xèo. Ẻm đang vô địch tiểu bang môn bơi ếch lứa tuổi 13- 14. Hà. ẻm mới mon men 13 tuổi thôi nhé. Youtube coi ở đây nè. Tắt hẳn volume cho ...vửa đủ nghe nha. Hahaha Má Lún Ghẻ của em la quá mạng.


Và tất nhiên anh Beo cũng có hưởng xái trong đó nhen. Coi Youtube ở đây





Năm nay em Xèo ẻm cao vọt lên. Ẻm hết mấy cái "baby fat" mất gòi. Hết cái bụ bẩm để mẹ ẻm nựng mất gòi.


Beo với bạn trong lò bơi nè.



Noel năm nay nhằm thứ năm, trong chổ làm cho nghỉ luôn thứ sáu. Thí là mình được luôn 4 ngày nghỉ, sleep in rồi thả sức mần mấy cái này nè.


Đang mê may túi loại này, túi thầy tu hay Monk Bag. Làm hai ba cái cho bạn gòi mà quên chụp lợi ta ơi. Cái này mới mần xong. Đang thích nhá !




Tiếp tục mần project nhỏ


Bữa Noel nắng chói lọi rọi vô tận trong nhà thế lày. Nhìn em Happy sang trọng hẳn lên nhá.



Đang tiếp mần tranh to. Cái này mà xong chắc chắn sẽ rất lạ. Đang háo hức chờ cho xong. Hic, chắc tới tháng sau mới xong. Già rồi. Đứng lâu mỏi tay đau cẳng. Lại ngồi. Nên làm một lúc cái tranh to rồi lúc ngồi thì làm cái nhỏ. Lu bu cái gòi tối nào cũng kiệt sức. Hhahahah.



Hai cái hình trên lấy cảm hứng trong cuốn sách Tibet Art, medicine and healing. Hay lắm nghe. Tính copy một mớ mần thành sách mà mới được có hai ba cái. Hơi bi lâu. Tranh của mỉnh nhỏ hay lớn chi cũng tỉ mỉ quá nên cái nào cũng thiêt lâu mới xong.


Nhưng mà cái này nhanh nè. Của học trò vẽ nhé. Chỉ có art mới mần big dream come true nhanh như thế thôi nhá.

Quà Noel còn nhiều. Bữa Noel mần một cái dinner nho nhỏ với vài ba người bạn. Vì mình loay hoay " host" và " drink" gòi nấu nướng nên tạ họa không có hình mà quăng lên. Nhưng nói chung là vui.
Noel năm nay đơn giản chỉ có nhiêu đó thôi !

Chúc bà con tiếp tục hưởng tiếp cho trọn vẹn một mùa lễ thiệt vui nhá.

10/5/14

101 Oregon

Cuối tuần mẹ con vác máy đi chụp hình. Nhờ chồng chở đi 101 hướng Oregon. Đường vòng vèo. Chóng mặt. Dài gấp ba bốn lần đi đường thẳng. Muốn tới cái biển cực đẹp của Oregon ( nghe đồn là một trong cái cảnh đẹp nhứt nước Mỹ và trên thế giới) mà xa quá. Nên thôi. Tới 1/2 đường rồi quẹo ra Portland mà trời đã 10pm. Lần sau có thời gian phải là ba bốn ngày sẽ đi thẳng 101 chứ không ra xa lộ nữa. 101 quá đẹp. Hẹn lần sau. 

Té ra chàng Beo chụp hình cũng gây ngạc nhiên cho mẹ nhiều đấy chứ. Chàng ý chỉ mới lấy hai lớp chụp hình trong trường mà góc cạnh, đèn đuốc thế này. 16 tuổi mà chụp như thế lày thì không đem khoe là uổng nhá. Chàng khá là xông pha, chịu đứng rình thời cơ chụp hình. Chụp ngày rồi rình xuống chụp ban đêm. Không ăn gian như mẹ , xài toàn tự động. Chàng tự chỉnh lấy không nhá. 






















Còn khúc này là của mẹ chụp nè





















Bonus thêm hai tấm hình em Xèo chụp bằng cái phone của em cho đủ bộ nè: