Showing posts with label US. Show all posts
Showing posts with label US. Show all posts

5/10/17

Bảo hiễm sức khỏe cho người 65 tuổi trở lên

không còn dễ dàng như hồi xưa nữa.
Một bà khách gần 65 tuổi ăn tiền bịnh hơn 10 năm nay dưới chương trình Medicaid ( chương trình bảo hiểm y tế dành cho người thu nhập thấp hoặc không có khả năng lao động được phụ cấp tiền bịnh dài hạn) tuần trước nhận được thơ thông báo là bảo hiểm Medicaid của bà sẽ được ( mình nghỉ là bị thì hơn)chuyển sang chương trình medicare dành cho người 65 tuổi trở lên. Thơ khuyến cáo là vì bả ko đi làm nên bả chỉ được nhận một phần bảo hiểm Part B, đi khám bịnh khi cần thiết. Còn Part A là tiền đi bịnh viện Part D là tiền thuốc thì không được. Và không có vụ cover khám răng mắt hàng năm chi chi hết. Hỡi ơi không chứ. Trong cái thơ thông báo tất nhiên là kèm theo tờ quảng cáo trắng trợn. Nếu muốn được bảo hiểm Part A tiền bịnh viện một tháng đóng chỉ hơn $400 thôi.
Chương trình Medicaid không có mấy cái vụ part này part kia. Cái chi chi cũng cover cho hết. Sang tới medicare thì bảo hiểm chia ra thành ….100 parts khác nhau. Tùy nhu cầu. Mà nếu tới 65 tuổi mà không đăng ký bảo hiểm thì sẽ bị phạt tiền. Nha !
Hồi xưa người già có Medicaid lên 65 tuổi chuyển Medicare dễ dàng hơn rất nhiều. Làm một lần giấy tờ hưởng luôn part AB và D. Bây giờ mình không có tiền trả bảo hiểm thì tới 65 tuổi phải tự đi xin. Xin part nào nó cho part đó. Thiệt nói ra không có tin luôn. Bà social worker Mỹ trắng lạnh lùng nói. Tao chỉ cấp cho mày Part B vì mày đang ăn tiền bịnh. Mày muốn xin tiền bịnh viện thì đi tới chổ này. Chổ này chứ tao không có biết.
Ai mà đang uống 20-30 viên thuốc một ngày và cần thuốc uống suốt đời thì cần bảo hiểm Part D. Thì cũng phải đi xin hoạc trả co-pay. Nhiểu quá.
Giờ thì nếu biết chổ này chổ kia rồi biết kiếm chương trình “Extra Help” mà xin thì cũng lê lếch qua ngày cũng có bảo hiểm. Nhưng rất nhiều chủ trương rào cản được đặt ra làm khó làm dễ. Nha.
Trong chổ làm của mình có rất nhiều người ngấp nghé gần 70 tuổi mà vẫn ráng gồng mình đi làm để được thêm bảo hiểm cho răng và mắt. Dek hiểu sao Medicare dek có cover cái phần này.
Mình biết chủ trương của chương trình bảo hiểm y tế đánh vào những người không có lịch sử đi làm không có “credit” nhưng những người suốt đời đi làm mà vẫn sợ không dám nghỉ thì thiệt… tình luôn á.
Chương trình Medicare giống như đám rừng. Đi training mấy lần mà cuối cùng toàn end up ngồi vẽ hình người hình thú trong sổ không hà. Hahhaa Ngoài 3 cái part ABD đó ra tất nhiên là nó còn thêm part C và thêm một chục cái part khác nữa…..
Đó là tình hình hiện tại. Nếu trong tương lai Medicaid bị cắt hết từ lông tới lá nhắm nhắm hơn 800 tỉ…. thì mình không biết sẽ như thế nào.
Hồi xưa lúc đang Berkeley học về social policy chi chi á, đã được khuyến cáo về vụ này là tiền già tiền bịnh phụ cấp tiền bảo hiểm chi chi cho người 65 tuổi trở lên sẽ chính thức phá sản vào năm 2024. Luc đó mới 2004 thấy còn xa xôi quá. Giờ đã gần giữa 2017 rồi đã bắt đầu thấy nhúc nhích gòi đó.
Pà con cứ việc thong thả đi làm. Nha. Tự chắc tới phiên mình thì 75 tuổi mới được ăn tiền già. Quá ! 


4/5/12

Còn

rêucòn lá , còn mưa
còn lạnh, còn ướt át lắm
nhưng thiệt ra là bung hết rồi nha.

Hoa đào bữa nay nở tưng bừng trên Seattle nha...



Đào phơn phớt tình tứ rộn ràng lún liếng

Cứ một đợt gió nhẹ một cái là rớt rụng đầy như tuyết Xuân bay...

Cứ như đang coi phim chưởng. Nàng đứng một mình. Tóc bay gió thổi, hoa đào rớt lượm không kịp.
Rồi làm mình nhớ tới Hồng Lâu Mộng. Làm Lâm Đại Ngọc khóc hoa thương người tưới bón.

Tình quá chừng nhưng sến chảy nước không chịu được nha.

11/4/11

Thu Seattle 2


một góc trường con bé con nè. Bộ một chút là tới nhà mình.


Đầu đường cách nhà 2 phút là cái chơ Việt Nam nha . Thiệt nhớ cái kiểu chạy ra chợ mua cọng hành nước mắm kho quẹt đê. Đúng là chỉ 2 phút thôi nha.



Mùa này ngoài đường cứ vàng như thế này. Buồn mấy cũng thấy bớt nha.


Sáng nào cũng bus qua chổ này. Bữa stop lại xuống. Té là một cái park bé bé.



Trong trường nè
Đi bộ chậm chậm thôi nha.


Con đường này song song với đường chính. Đẹp muốn tắt thở với Thu Seattle.

Một cái weekend vui nha bà con.

8/16/11

Bánh mì Sài Gòn

trên Seattle hơi bị ngon nha.
Hai đứa nhỏ nhà này ăn bánh mì một tuần nay rồi mà chưa có bị ngán nè.


Ẻm ăn kem trước rồi mới ăn tới bánh mì nha.Kem Diệt Nam luôn nha.


Kế bên chổ bán bánh mì có cái máy xay nước mía. Mía tươi quăng vô làm cái rẹt là có nước uống khỏi đá nha.Mà.... chưa có uống. Tự bị dì tới $4 /ly. Starbucks có $3 ly. Hơi bị ung thư túi nha.

Ẻm tháo hết rau thơm hành ngò đồ chua ra hết rồi mới tém nha.

Chàng ăn một lần hai ổ, xong còn xin em nhá thêm vài miếng nữa nè.
Bánh mì thịt, bì, chay... đủ món hết. Dòn tan, thơm phức, y chang bánh mì hồi xưa ăn ở Diệt Nam vậy á.

Mai mốt lên đây tui dẫn đi ăn bánh mì. Khỏi tốn tiền và công làm bánh xèo hotdog nha.

6/25/11

Big Sur

là một khu cắm trại rất nhiều người đi, ở Monteray, cách San Jose khoảng 1 1/2 tiếng lái xe, dọc đường bờ biển. Khu trại này popular chắc tại vì không có gấu hay bò rừng warning như ở Yosemite hay trên Yellow Stone. Tối khuya làm ồn cũng không có park rangers tới nhắc " light out hay fire out" đi ngủ. Đồ ăn để out door cả đêm cũng không sao. Trên Yosemite thì phải cất don dẹp hết ,đề phòng tối ngủ có gấu má ra mò kiếm thức ăn.

Hơi mắc chút, một campsite tới $35. Nhưng có trang bị.... nước nóng, vòi sen tắm và cả máy giặt. Tiện nghi, quá tiện nghi cho những ai muốn ngủ bờ ngủ bụi vài ngày ở trong rừng.

Với cái kinh tế buồn nôn như thế này, camping là một hoạt động mùa hè tương đối rẻ . Nên mấy cái camp sites lúc nào cũng full hết nha. Bà con ai muốn đi nên book chổ trước trên mạng cho chắc ăn.

Mình không phải là người thích đi camp. Nhưng ba đứa nhỏ thì mê. Năm nào cũng hai ba lần đi camp.Nên mình tháp tùng đi. Vui nhưng mệt. Tối ngủ lạnh. Lạnh khiếp luôn. Mùa hè cũng thế. Ai lều thì lều. Chứ.Đêm xuống là mình ...chun vô xe ngủ chứ không lệu bạt chi hết nha. Thêm cái có tấn chục cái mền thì cũng đau lưng như thường nha. Nên chun vô xe cho chắc ăn.

Big Sur không đẹp bằng Yosemite hay Yellow Stone nhưng cũng rất thơ mộng. Rừng âm âm, u u. Lâu lâu có vài vạch nắng chiếu xéo xéo xuống vậy á. Nhìn cũng hơi bị đẹp nha.

Một con suối nhỏ nước trong veo veo. Nước sạch y như nước...suối và lạnh cóng. Ngâm chân chừng 15 phút cho quen là có thể nhào xuống...tẩy rưả. Còn tuị con nít thì cứ ào ào không biết lạnh là cái chi.


Một cái mà tụi nhỏ mê nhất khi đi cắm trại là đốt lửa trại. Củi bán $9 một bao. Muốn đốt cho tàn một đêm thì cũng phải 4-5 bao củi. Nên tui nhỏ nhà mình cùng với mí campers kế bên đi hành nghề ...tiều phu kiếm củi nha. Tuị nó thu nhặt cây cành nhỏ. Rồi chun sức kéo cây to về. Rồi mí đứa khác cưa, chẻ nho nhỏ ra. Pro lắm nha. Lần sau mình mua cho hai đưá cây rựa be bé và cưa. Park rangers không ưa những cây củi to đốt lòi ra khỏi cái pit bằng sắt. Nên phải cưa be bé lại. Chứ cứ phải đi mua cuỉ về thì giống như đem tiền đi đốt. Trong khi cành khô đầy xung quanh. Phí.

Mình dạy cho tuị nhỏ chắp cây nhỏ lại, chụm cây lớn sau. Nhét giấy vô rồi khum khum giấy lại phì phèo thổi.( Không ăn gian gasoline thả vô cháy cái ùm cho nhanh nha).Y như ngày xưa mình phải nổi lửa nấu cơm hàng ngày ý. Tuị nó mê. Mê thì thôi. Canh lửa, sắp lửa và chơi cả đêm không chán nha.

Lửa cháy bập bùng suốt đêm. Muốn ăn gì thì cứ gói giấy bạc thả lên lò nướng. Lần sau sẽ nhớ mang theo mí củ khoai. Hay nấu nước sôi chế mì gói ăn. Mình có quen mí người Việt mình mỗi lần cắm trại là nấu..hũ tíu, thịt kho Tàu bới đi. Còn tụi Mỹ nhiều nhà đem đi trại không thiếu một cái chi chi.Vác luôn cái RV to như cái nhà vô rừng . Mình chỉ có mì gói, sauces.Rồi bánh mì. Vậy thôi. Rất ưa là lười biếng.

Đên xuống, pà con xung quanh đàn guitar, hát vớ vẫn rất ưa là nhộn nhịp. Mình qua uống rượu rồi ngồi nói bậy ...ké.

Vậy á. Sáng hôm sau lờ đờ thu dọn rồi kéo nhau...về. Mệt ê ẩm cả lưng. Khàn cả cổ vì rượu và cười.

Chỉ đơn giản vậy thôi nha.

6/18/11

Cafe Bolsa

Bữa anh bạn rất thân dẫn tôi, chồng tôi, ba chồng tôi và một anh bạn hoa sĩ khác đi uống cà fê, loại đặc sản Bolsa á.

Anh kéo một đoàn rồng rắn như thế vô quán, theo một cái đường quanh co giữa hai ba dãy bàn ghế đầy người là người, theo cô phục vu vô một cái bàn sát mé tường. Ngồi phich xuống một cái. Anh hí hí cười. Cho em có chuyện mà blog nhá.

Ưà, thì blog. Blog đây.
Cafe Bolsa nhá.
Quán to đùng, đầy bàn và ghế. Không có một thứ trang trí nào giống như những quán cafe bình thường khác.Không hoa, không tranh cũng không đèn kiểu cọ chi hết. Trên tường đơn giản treo đầy TV và những màn hình đánh bạc. Không gian tối mờ mờ. Mặt dù là một sunday morning, nhưng cái không khí lờ đờ trong quán làm cho người ta mệt, buồn ngủ và rất không thoải mái.

Cafe không có rẻ, mà cũng không ngon. Mỗi ly có kèm theo một ly trà đá to. Ngồi chừng năm phút, phát hiện ra người ta vô đây không phải uống cà phê. Trả 6-7 đô uống cafe chỉ là một cái cớ.

Người ta vô đây để hút thuốc là và hít khói của nhau. Khói. Một không gian kín mít nham nhở khói thuốc lá. Cali cấm hút thuốc nơi cộng cộng. Thì đây là thiên đàng hạ giới còn sót lại" in door"cho đàn ông Việt ghiền thuốc lá. Ông nào cũng ngồi bất động phun phèo phèo. Cái venti chính giữa chạy hết công suất cũng không có hút hết khói thuốc đầy nghẹt trong phòng. Toàn quán giống như một cái lò gas của Đức Quốc Xã năm xưa mà tôi coi trong film. Chỉ khác giờ mình phải trả tiền tình nguyện mới vô được cái lò hơi gas này nha.

Ngoài khói thuốc, thì phải nói là ồn. Từ nhạc. Ngồi đúng 1 tiếng 15 phút, tôi bị điếc hết tai vì ồn. Am ly mở hết cở. Anh bạn tôi phải như hét vào tai tôi như thế này. Giờ đang buổi sáng, nhạc vậy là nhỏ. Chứ ban đêm còn ồn nữa kià. Tôi không hiểu. Nhạc dậm dựt ào ào như vậy, thì người ta phải ham đứng dậy mà nhót, mà nhảy. Nếu không, vì bận ngồi lười biếng buổi sáng chủ nhật mà phì thuốc lá, rồi tán dóc với bạn hút thì chắc không cần thứ nhạc rock kinh hồn như vậy.

Cafe Bolsa kiểu này phía ngoài nhìn vô không thấy gì hết. Phải vô trong mới biết. Thấy mí cô phục vụ. Tất nhiên là mí cô bận toàn trang phục lót. Loại ren. Lòi nữa mông và một phần hai bộ ngực. Đồ lót thì có đồ cho mí bà già bận, to đùng, dày cui, design để chèn cái bụng mỡ laị ( giống loại tôi hay bận ) và cũng có loại bikini chỉ có một chút xí vải ren đủ màu tạo cảm giác nhúng nhảy mông đùi và ngực.

Chồng ngồi đếm được có cả thảy bốn cô Việt Nam và một cô người Mỹ. Bốn cô người Việt trẻ ốm, mình hạc xương mai. Các cô nhìn ốm nhưng không có khoẻ, laị trắng quá. ( nghỉ laị, hít khói suốt ngày vậy thì mần sao mà khỏe cho được).

Các cô không cao, nhưng không sao. Mí đôi guốc các cô mang làm bằng nhựa trong cao chót vót như nhà lầu hai ba tầng.Nên nhìn cô nào cũng cao lồ lộ lên . Riêng cô người Mỹ thì cao sẵn rồi, cô mang high heel loại thường, không super cao như của mí cô kia. Cô Mỹ thuộc loại lớn tuổi nên thịt thà cũng hơi nhão rồi. Bụng cô hơi to, xệ hẳn xuống. Phiá sau cặp mông to có xăm một bông hoa hồng bên phía trái. Cô không có bận bất cứ một thức đồ lót nào hết . Cô chỉ bận một bộ đồ lưới màu đen, thắt giống như lưới đánh cá, loại bắt cá to á. May theo kiểu váy ngắn, thun bó sát người. Tôi nhìn thấy người ta bận đồ lót, chứ chưa bao giờ nhìn thấy ai bận lưới đánh cá như vậy bao giờ.

Quán lúc đó rất đông. Ngẹt người luôn nha. Dòm qua dòm lại, toàn đàn ông cở ba mươi, bốn mươi. Chỉ một vài ông già. Tính ba chồng tôi là một. Và tôi. Con khách uống cafe duy nhất trong quán.

Các cô phục vụ chỉ bàn cho khách xong, quăng cái menu. Khách order. Mí cô bưng đồ ra. Rất.Cung cách.Rất lịch sự. Rất dịu dàng. Rồi đi vòng vòng châm nước trà cho khách. Anh bạn tôi nói mọi người phải uống hết trà thì mới được châm tiếp. Chồng tôi làm cái rẹt. Hết ly nước. Anh bạn tôi cũng vậy. Thì mí cô tới châm trà.

Tôi dõi theo chân mí cô đi châm trà. Thấy vụ này nè. Lúc mí cô tới bàn châm trà. Hầu hết khách giả đò ngó lơ chổ khác nhá. Không biết tại đàn ông Việt tế nhị hay nhát gan, hay vì sao đó mà mình là đàn bà, chưa hiểu được. Nhưng hể các cô tới châm trà, là hầu hết người ta nhìn lên màn hình TV , hay cứ ngó lơ chổ khác nha. Hay giả bộ không biết. Rồi giả bộ giựt mình. Quay lại ngay sau khi mí cô rời khỏi bàn. Cả bàn tôi ngồi cũng không ngoại lệ.

Chút tí có một cô phục vụ Việt Nam khác mới vô thay ca. Cô bận bộ đồ lót ren màu tím. Đôi mắt cô trang điểm rất kỹ và rất đẹp nên mình cô sắc sảo, rành đời. Cô có ba cái hình xăm trên người. Một cái chạy dài bên lườn trái, một trên vai. Và một cái lượn phiá sau trên phần mông một chút. Cái hình xăm phía sau như một điểm nhấn rất hơi bị đẹp. Ba hình xăm không chỉ đơn giản là loại hoa hồng xanh đỏ rẻ tiền như của cô Mỹ kia. Mà những designs khá phức tạp và tỉ mỉ. Làm người ta phải tò mò thắc mắc ngoài việc thẩm mỹ, những hình này còn có ý nghĩa gì hay không ?

Cô này còn khác với mấy cô người kia ở chổ là cô có một ngực mới tân lạị. Nhìn căng phồng. Trong khi ngực của những cô kia là ngực xịn. Kiểu typical Việt "tit", nhỏ, hơi lép, có "lingerie" lên mấy thì nhìn cũng vẫn lem lép. Cô này nói chung là đẹp nhất trong đám. Dáng cô đi rất tự tin trên đôi guốc cao chóng mặt. Chắc tự tin nhất trong đám..Hay tại cô mới vô. Nên còn sức. Không biết. Nhưng tôi có ấn tượng về cô nhất.

Ngồi tới 1 tiếng 15 phút là hết sức của tôi. Chồng tôi không quen mùi thuốc. Nước mắt cứ nhoè ra. Tôi cũng mệt vì ồn và vì khói. Quay sang hỏi ba chồng. Ba mệt chưa. Mình về. Ba chồng tôi cười. Con nói gì lạ. Vô tới đây mà hỏi "mệt" là sao. Hahahah.

Lúc ra cũng như lúc vô. Người ta nhìn thẳng vô mặt tôi y như thú lạ. Không hiểu tôi làm cái giống chi mà mò vô đây.

Một kinh nghiệm mà không phải con đàn bà nào cũng được trãi qua với bạn, với chồng, với cha chồng một cách đường hoàng như vậy. Xin. Cám ơn hết mọi người hôm đó.

Cafe Bolsa. Chỉ là một cách kiếm tiền. Cash. Very good cash. Hay một cách hít thuốc cho chết mau mau chút nữa. Vì. Đời căn bản là buồn mà. Có chi đâu. Mà phải kêu ầm ầm lên vậy. Chời !




5/25/11

Có bầu nhưng không có cử ai hết à

Nha!
Nhân chuyện bà con rầm rầm bên Facebook là mí chổ có tỉ lệ mù chữ cao nhất nước ( người ta chỉ mù chữ Việt/Kinh thôi, chứ chữ của người ta thì người ta biết nhá) có tỉ lệ bỏ phiếu cao nhất nước, tới 99%. Mình phì cười nhớ lại hồi xưa. Mình đi bỏ phiếu đúng một lần. Tại Má bắt đi chứ không cũng không muốn đi. Nhìn trong đống hình trắng đen của ứng cử viên, không quen ai hết. Nên lúc đó chỉ lựa anh nào trẻ mà đẹp chai là chéo chéo mấy cái thôi. Cũng chẳng màn tới kết quả thế nào.

Hình như cái thế hệ mình, không ai ham đi bỏ phiếu. Không hiểu taị mần sao. Bỏ cho xong, cho khỏi bị la thôi chứ không ý thức được là bỏ mần chi.

Qua Mỹ này, tưởng dân chủ, sẽ đi bầu cử. Nhưng nói thiệt, 13 năm rồi. Chưa từng đi bỏ phiếu vote viết chi hết. Chồng nói. Your vote does not count. Thế là thôi luôn nhá. Cả vợ lẫn chồng. Không register, đăng ký đi vote . Dù có tò mò cũng nín nhịn chứ không có đi.

Mỹ khá hơn Việt Nam là ai thích thì đi, không thích thì cũng không bắt kè mình ra thùng phiếu hay đem thùng phiếu tới tận nhà bếp nhà tắm bắt mình phải " làm bổn phận công dân". Nên mình rất là enjoy cái tự do của nước Mỹ. Không đi bỏ phiếu !

Có thằng bạn Mỹ trắng hồi ở UC Berkeley, nó biết mình không đi vote thì nó giận lắm. Mày. Vô trách nhiệm. Cái quyền công dân của mày để làm gì. Vô quốc tịch mần chi. Mai mốt nhà nước này có làm chuyện gì , mày cũng đừng có complaint trách mắng gì hết. Vì mày không đi vote. OK.Mình chỉ nhúng vai. Whatever. Không đôi co với những người có trách nhiệm mần chi cho ...thua.

Sau này, mình yêu George Carlin ( à, mình phải chính thức dump ( Đậu mới correct cho nha, dump chứ không dumb) chàng Bill Maher đẹp trai vì chồng... ghen quá, mà qua sang yêu anh già Carlin, vì anh ....chết rồi, năm 2007).

Mình mê coi trên You Tube ( laị You Tube) mấy cái clip hài của ông. Carlin là một trong danh hài nổi tiếng nhất , xếp thứ hai trong bảng xếp loại 100 danh hài hay nhất nước Mỹ. Mấy cái clip của ông mắc cười, vưà sâu sắc, vừa làm mình si nghĩ đăm chiêu cả ngày. Lối chơi chữ của ông khiến mình phải giựt mình vì gớm, gớm môt cách rất trao chuốt , ngộ nghĩnh và rất rất rất thông minh. Mình coi xong hài của ông, nhìn xã hội Mỹ bằng căp mắt khác hẳn. Hài hơn mà cũng thực tế hơn rất nhiều.

George Carlin cũng không bao giờ đi vote. Ông nói đại để vầy nè.

Nếu mày vote, sau này có chuyên gì ( mà thường thì cái người mình vote cho thường hay làm mình thất vọng sau này lắm lắm) thì cấm được complaint nhá. Vì mày vote người ta lên mà. Còn tao. Không daị gì đi vote, mai mốt tao cứ việc chửi xả giàn. Có lý nhá. Mà ông chửi hết. Ai ông cũng chọc. Vui lắm nha bà con. Rảnh kiếm George Carlin mà coi nhá. Thiên tài á. Càng già càng hay nhá. Không phải stupid funny đâu. Very intelligent funny á. Highly recommended nha. Không Thời Xa Vắng
(vì có người nói coi film chậm quá, sốt ruột) thì George Carlin nha.


Coi xong thì đời vẫn căn bản là còn buồn nhưng sẽ không còn ngụp lặn trong bi lụy nữa đâu nha.Youtube là đầy luôn á.

Bắt đầu nhảm rồi. Thôi, túm laị nè.

Vụ bỏ phiếu này . Ở đâu cũng rưá. Là cách người ta làm cho dân đen có cảm giác về cái quyền công dân, quyền dân chủ của mình. Một trò chơi dân chủ. Cho mọi người tưởng mình đang làm chủ, ai ngồi đâu làm ơn ngồi im đó.Miễn đừng có nổi loạn cào cào lên thì thôi. Chứ thiệt. Ai lên cầm quyền. Đảng nào cũng rưá. Cũng sẽ sớm muộn sa đà vô cái nạn thâu tóm quyền lực và kiếm lơị. Không làm không được. Bè cánh với nhau hết rồi. Mình thích thì tham gia chơi cho vui thôi. Chứ cũng chẵng nghiã lý gì mấy đâu.
( Laị nói y chang George Carlin mất rồi )

Nên thiệt là mình có bầu ( Beo với Bánh Xèo) nhưng thiệt ra chưa có cử ai bao giờ!

5/17/11

Hành xử kiểu người mình

Bài này hưởng ứng cái entry nóng hổi bên nhà bạn Lan về cách hành xử kỳ kỳ thị thị của một số cửa hàng Việt đối với ngay người Việt mình. Đọc đây nè.

Vài chuyện na ná mà không giống giống viết ra như thế này nè.

1. Hồi đang có bầu Bánh Xèo tám tháng , hai vợ chồng kệ nệ ôm bụng bầu dắt Beo đi lên San Francisco chơi. Sáng quá sớm, hai vợ chồng không ăn được. Nhưng phải cho Beo ăn. Giấc 7 giờ sáng. Kiếm phở. Tiệm phở sáng trong chợ Tàu của người Việt. Trước giờ chưa từng đi ăn phở sáng quá sớm như vậy nên mình tí tửng rất ư là vô tư. Hai vơ chồng to béo như tiên ông tiên bà , một đưá con bèo nhèo như con cá kèo, vô tiệm kêu... một tô phở con nít. Hahaha. Đút cho thằng Beo ăn xong cũng hết một tiếng. Rồi lại vô tư đi ra. Lúc ra khỏi tiệm. Mới vô tư nhìn quay laị coi tiệm tên gì để tối kêu chồng mua thêm cho Beo ăn. Thì vô tư thấy bà chủ tiệm đang cầm cây chổi quét ...lén một- bầy- tiên- sáng- sớm- mở- hàng- một- tô- phở- con- nít ra khỏi tiệm xả xui.Vưà quét vưà chửi lầm thầm trong miệng như đuổi tà nha. Chắc tại thấy tiên ông Nguyên hơi bị bự con nên không dám chưỉ lớn. Trời, ở Mỹ cũng có vụ này sao. Đúng là mình ngu quá.

Chợt phát hiện ra. Chu cha, y như Sài Gòn mình á. Mà sao mình sang đây bỗng quên phắt một phát là cái bản mặt mình thầy bói coi rồi. Không được đi ăn mở hàng bất cứ tiệm nào.Bi đánh hay chưỉ thì ráng chiụ nha.Hahaha. Nhưng tự ổng không dặn mình là qua tới "bển" cũng phải "apply" y chang như ở Việt Nam. Hê. Về tới khách sạn hú hồn mới dám kể và giải thích cho chồng. Chồng nghiến răng. Nhất quyết không vô tiệm đó nữa. Tiếc.Nha. Phở ở đó cũ kỹ nhưng hơi bị ngon. Mỹ Cảnh á. Ai có tới ăn hồi nào chưa?

2. Cắt tóc trên Sacramento. Mới đây thôi. Bà quen bữa đó không mần. Cắt đại tiệm khác nha. Bà này cắt cho mình mà cứ than van rằng dạo này ế ẩm quá. Leò tèo quá. Sáng giờ mới có em mở hàng. Lại cái chiêu mở hàng. Thì một anh khách người Mễ vô xin đi toilet. Anh rất biết điều. Nói là tao vô cắt tóc ( không không phải vô xin đi tè chùa). Bà liếc nhìn rồi ngoay ngoắc laị với bà kế bên. Bằng tiếng Việt.Coi chừng nó nha. Nó biểu nó vô cắt mà không biết phải không đó. Tuị này ghê lắm.Rồi anh Mễ ra ngồi ghế.Chờ.

Bả đang cắt cho mình, ngoắc một cái. Soi cái gương ra phiá sau. Kêu. Một cách rất trơ trẽn, lộ liễu. Xong rồi đó em. Như muốn đuổi mình nhanh xuống ghế bốc tiếp anh kia. Không xấy không hỏi không han mình chi hết. Mình điên lên nhá. Chị xấy cho em luôn đi chớ. Rồi cắt thêm khúc này cho cao lên. Thấy cái mắt trừng lên của mình thì chắc đúng bả biết là bà gặp thú /người rồi. Bà lẳng lặng buộc khăn tiếp vào. Tiếp tục nướng cái đầu mình thêm đúng 10 phút nữa. Bữa đó, bả mất anh Mễ lẫn tiền tip của mình.

4. Chuyện này lâu lắm rồi. Ở Việt Nam. Hai chị em đi chợ Bà Cờ mua áo thun. Con em lựa cái aó thun màu trắng có mấy trái tim màu đỏ. Mình hỏi. Màu đỏ này có ra màu không. Tất nhiên là. Không có đâu em. Hàng chị bảo đảm. Mình hỏi thim. Thiệt không đó. Thiệt. Bao giá.Với một giọng chắc nịt. Bá tuyên bố.Ra màu đem ra đây chị đổi cho.

Ưà, ra màu chứ. Màu đỏ trái tim chèm nhẹp khóc lem hết cái nền trắng sau ngay một lần giặt. Con em xách ra thường. Bà không cho. Tôi bảo nói. À, tại mày đi một mình không có con chị mày đi theo rồi. Hôm sau. Thấy hai chị em ra thì bà đã sợ rồi. Lại còn có mấy khách đang đứng lựa đồ nữa. Bà kêu liền. Thôi, lựa cái khác đi. He. Lựa cái màu đen có hàng chữ trắngABC . Laị hỏi. Màu đen này. Có ra màu không. Bà cáu. Tao không biết nha. Hahaha. Hai chị em cười quá trời. Bà còn vớt một câu. Mẹ. Đi mua hàng chợ mà còn chảnh hả. Hàng chợ thì giặt một nước là xuống hàng bèo nhèo, quăng đi mà mua cái mới. Ngon thì tuị bay đi ra shop mà mua kià.

Ê, sao bữa trước bà không nói vậy đi. Vậy chứ hai chị em hí hửng lắm. Lần đầu chống lại với đời thành công mà !

Cái kiểu buôn bán hành xử như đuổi khách đi như vậy, mình biết chắc, nhiều người rinh bê nguyên xi từ Việt Nam qua, sẽ không bao giờ có chỗ đứng trên nước Mỹ này đâu.Ở dưới chỗ nhiều người Việt, thì người ta ( như bạn Lan) nễ cái tình da vàng mũi tẹt, con cháu ông Hùng mà châm chước, dễ dàng bỏ qua.
Chứ ra khỏi cộng đồng hết vàng hết tẹt rồi.
Thì.
Bye!

5/1/11

Hôm nay cờ lại cứ bay, cứ bay




suốt từ 8 giờ sáng tới 3 giờ chiều ngày 1 tháng 5 luôn nha. Con đi thi bơi luôn 2 ngày, nắng đẹp mà tới 12 giờ là mình bắt đầu say. Giờ mới biết tự sao đàn ông hay nói. Người đẹp làm cho lòng ta ..say nha. Nhức hết cả đầu vì ...la, hú hú và canh me chụp hình.

Tự đua đòi giống mấy cái hình trong swimming magazine á. Chụp close up rồi. Ráng. Chụp tài tử bơi lội " in action". Ráng mần sao canh cho cái lúc pà con nhảy xuống nước á.

Bánh Xèo thứ ba từ căp giò bên phải đếm qua á.



Beo đầu tiên á.


Nói chung cũng canh me dữ lắm, chụp hut cả hơn 10 lần mới trúng được 1 cái.


Canh sao mà chỉ tóm được cái cẳng. Tại tự dưng không biết ai biểu dựng máy hình đứng.

Nhìn vậy thì biết đưá nào có khả năng về trước rồi nha. Ăn thua lúc phóng xuống nước á. Đưá chậm chừng 1 giây là cũng coi như thua rồi.










Beo nè. Chàng bơi ngữa rất thẳng, chứ không cong cong queọ quẹo như Bánh Xèo.


Cuộc thi này tổ chức tại sân nhà....nên toàn người nhà mình đi bơi không à . Vàng khè từ hàng đầu tới hàng cuối đó.


Bánh Xèo trong cuộc đua cuối cùng, 100yard free style

Nhưng hai bữa bơi vừa rồi là ngày của Bánh Xèo. Cô nàng giựt giải nhất trong nhóm tuổi 9-10 và đoạt gần hết A time. ( Số thời gian tính điểm để được đi thi Junior Olympic, theo tiêu chuẩn của tuị Mỹ). heheh, khoe nữa nè. Trong lò bơi của Davis chỉ có bốn đưá Việt Nam. Beo, Bánh Xèo, một thằng tên Kiệt 10 tuổi , và một đưá con gái 14 tuổi tên Beverly Nguyễn. Bốn đưá ( nói không phải nịnh Việt Nam mình) ,đưá nào cũng thuộc hàng xuất sắc. Beverly năm ngoái giưt đươc cái junior Olympic toàn nước Mỹ môn 400m free style, Kiệt lúc nào đi Junior cũng ở laị tới final, đấu với những đưá top của một event , và Bánh Xeò, hí hí, với Beo, bữa giờ khoe miết rồi đó.

Người Việt mình bơi rất rất giỏi không thua chi các giống khác nếu được đầu tư, chủ yếu là thời gian là chính. Chứ thiệt ra swimming không tốn kém nhiều bằng mấy môn khác.Cha mẹ thay nhau đưa đi đón về cả tuần practice, rồi thứ bảy chủ nhật có swim meet thì phải thức dậy sớm, khoảng 6 giờ, đưa con đi. Ở cả ngày, lều trại, quần áo canh me tới event của con mình. Rồi nó chán ( vì chờ ) thì phải có hàng cho nó chơi, rồi nó khóc ( vì thua) thì phải dỗ, rồi nó đói, rồi winter thì mình lạnh, chứ nó không có lạnh đâu... nói chung là phải kiên trì...ngồi...rình cho con đi bơi. Viết ra để mai mốt....tính công mình chứ.

Hè tới, thả con đi bơi đi pà con !