Showing posts with label berkeley. Show all posts
Showing posts with label berkeley. Show all posts

11/22/12

Lâu nay

không viết được cái entry nào ra hồn bóng vía. Hôm nay uống gần hết chai. Với cái tranh to đùng đùng. Ngồi một mình. Uống. Nghe nhạc. Rồi ngồi mần cái tranh. Rồi uống. Rồi ngồi nhớ Má. Cảm ơn đời cho những giây phút khóc thổn thức tuyệt vời như thế này. Nhớ Má.

Có vài người bạn thân. Mỗi lần tâm sự. Hằn học với mẹ ruột ghê lắm.Nói với mình. Tao ghen tị với mày. Mỗi lần nhắc tới Má mày. Là mày khóc. Tao không có làm như vậy được. Mẹ tao có chết. Một cái khăn tang là xong rồi. Nhang thắp chơi vậy chứ không có thơm !

Bữa nay Thanks Giving. Mình như thường lệ. Cám ơn đời không cho mình mang kiếp con gà tây.

Cám ơn đời run rủi xui chồng mình tới với mình. Bữa nay mới biết tầm quan trọng của chồng trong cuộc đời mình. Không có chồng. Đời dek có vui. Tuần trước xuống Berkeley reception cái show ở ERC. Không chồng, rượi đầy ra đó. Dek dám uống. Mỗi lần rượi vô. Là xỉn. Lần nào chồng cũng kè về. Bữa đó, nhảy chay không rượu rồi nhót hết bốn tiếng rồi lết bộ đau nhức cặp giò đi về dưới mưa chứ ai mà đưa mà đón mà kè về. Khốn !

Mỗi lần ai nhắc tới Má là nước mắt mình ứa ra tung toé. Nên mình biết bạn bè thân cận đek ai dám. Hay đụng đậy gì tới. Vô tình mà nhắc tới. Mình mà khóc thì tế nhị mà tránh ra cho mình khóc đã một tuần thì thôi chứ không dám hó hé. Bạn bè mình dễ thương vậy đó. Cho mình cám ơn .

Mà sao mà không nhớ tới Má. Mình cứ thoai thoải nhớ Má hàng ngày. Vì mình vẽ. Mỗi lần vẽ. Tiếng Má vang vọng trong đầu. Vang vang. Mần sao mà không nhớ. Hay tự mình cứ nhớ Má sẽ nói thế này. Má sẽ nhắc thế kia. Má sẽ nói cái này đẹp . Cái này cần sửa lại. Cái này gớm. Cái này chưa được.....

Bữa một cô bạn hỏi chuyện về mấy cuốn sách mình đang show dưới Santa. Mình nói là mình làm đám ma cho sách. Cô lạnh hết cả người. Vì cô biết mình đang nhớ Má. Cô nói. Tao ghen với mày. Tao không có tình cảm với mẹ tao giống như mày với Má mày được. Chỉ một tiếng thôi mày đã oà lên rồi.

Cuộc đời không có Má thiệt là khốn nạn. Khóc tơi bời làm những người xung quanh rất khó xử. Mà biết sao đây.
Nhưng mình biết Má mình tuyệt vời như thế nào. Cám ơn đời xui Má tới với mình. Không phải ai cũng có một Má như mình.

Khóc nhớ Má cũng là một món hàng xa xỉ mà không phải ai cũng được hưởng. Phải không Má !


Cái này đang làm bi giờ. Cái hiện tại khác cái này nhiều lắm. Để mai hết xỉn thì chụp lại update nhá.


Cái chổ này bữa nay mất tiêu rồi nha.


Thích cái hình này ghê. Bữa chụp được cá hình có cái wheelchair ngay dưới cái installation. Sunny nói. Cái xe lăn nó đang coi tranh của mày.


Quen được nhân vật này. Thú vị lắm nha. Bạn nhảy của mình luôn bốn tiếng nonstop. Một cuộc trò chuyện thú vi trong suốt buổi tối hôm đó. Ngộ. Mình người Việt. Chuyên làm tranh đề tài Việt. Mà treo tranh chung với Mỹ, cho Mỹ coi. Thấy safe hơn là treo tranh cho Việt coi. Nghĩ tới làm người Việt hơi bị nhục nha. Mà nhục trong xương nhục ra. Nên bữa gặp cô này, cô 1/4 người Chăm. Mình mừng như bắt được vàng. Cô lại thích nhảy y như mình. Coi như bữa đó gặp được kim cương. Ngó qua ngó lại bạn bè của mình. Những người hợp chuyện với mình. Gập gù qua lại không nhe nanh. Tòn thứ dữ. Cô này cũng không ngoại lệ. Rất happy khi biết và bạn bè với cô. Nói qua nói lại một hồi. Té ra hai đứa có làm  chung một cái show dưới Santa mà không hay ta ơi. Đời/ hay Má tòn xúi họa sĩ tới với mình là thế đấy.


Nhảy như vậy cho suốt bốn tiếng. Giò cẳng thế nào mà không nhức mỏi. Mà sướng. Đời sướng thế. Khóc lóc chi !


P.s: hôm qua hứa update cái hình tranh. Chụp một phần thôi nhé. Mà cái màu cũng không hẳn như vầy đâu. Nhưng thiệt nha. Uống xỉn xỉn vô á. Thiệt là upside down cái tranh luôn nha. Đang rất happy với cái hướng collage này nha.




Một phần tại rượu mới nhộn nhip như thế này. Mà chắc chắn một điều là không khí Seattle đã góp phần thay đổi xì tai đen trắng của Lún Ghẻ rồi nha.

11/14/12

Yelling Clinic 's show in Berkeley coming up !!!!!!!!!!!


this 17th of November at Ed Roberts Campus @ 3075 Adeline Street, Berkeley, CA.
Please join Yelling Clinic for reception from 6 to 8 pm and dancing party from 8 to 10 pm.




Love,
Yelling Clinic.


The Yelling Clinic Artists On Exhibit At The ERC:

Chau Thuy Huynh
Katherine Sherwood
Sunaura Taylor
Ehren Tool
About The Yelling Clinic
A ceramic mug with the "disabled" signage of a stick figure wheelchair user throwing a bomb.
In the spring of 2008, Yelling Clinic, a disability art collective, was founded. It consists of a group of five visual artists: Chau Thuy Huynh, Katherine Sherwood, Sunaura Taylor, Ehren Tool, David Wallace and a writer, Susan Schweik, who each have an interest in the intersections between war and disability. Their goal is to raise awareness about the human costs of war and war pollution around the globe, while at the same time facilitating positive and empowered discourses through which war disabilities can be viewed. Yelling Clinic was born out of a desire to mix artistic practice with community outreach, art instruction, and activism. They are interested in looking beyond the prevailing methods of researching disability, which often involve a predilection to cure, diagnose, and treat with charity.
This event is free! If you can contribute $5.00 at the door to defray costs, we won’t discourage you. Hope to see you there. And did we mention it’s a dance, too?

4/30/12

Bemis Art Show và ngày 30/4


Bữa bác Nhảm cho cái link thông báo kiếm tranh triển lãm mùa Xuân của cái chổ này. Mình gởi 5 cái. Rồi được chọn.  Hỏi tụi nó là mày chọn cái nào trong năm cái đó. Tụi nó kêu. Cái nào cũng được. Miễn sao mày trưng bày những tấm có chất lượng y chang như vậy là được rồi. Mình có thể chọn nhiều hơn. Nhưng chỉ thích hai cái này và một khoảng không gian trống xung quanh. 

Hai cái này mình dùng báo Sài Gòn Giải Phóng và báo Người Việt cắt dán. Cái bên tay trái là Outcast, bên tay phải là Liberation of Sài Gòn. 



Email qua lại. Cuối cùng mới biết. Bemis Art Show không giống những lần mình triển lãm trước. Những cái show mình hay tham gia có curator ( giám tuyển), có người install ( treo tranh) cho mình và có cả một hệ thống PR quảng cáo in ấn catalogue , thiệp mời và publication.



Bemis đơn giản chỉ là đóng $30 mua một cái chổ trên tường và dọc hàng lang, rồi chưng bày tranh của mình. Giống như bày hàng ra chợ vậy đó. Rồi artist phải tự làm hết mọi thứ. Từ treo tranh ( ghét lắm nha) tới làm nhãn làm bìa và tất tần tật mọi thứ khác. Rồi đứng đó nói về tranh của mình. Hên có người thích thì người ta mua. Ban tổ chức chỉ làm công việc tuyển chọn chất lượng tranh thôi. Miễn sao phải "professional" là được rồi.Heheh, mình không có đứng ngay cạnh cái tranh của mình như mí người khác. Vì mình thích đi lang thang hết studio này tới studio khác chit và chat hơn. Vả lại, mình treo giá hơi bị mắc nên biết chẳng ma nào nó mua. Đứng đó mần chi cho cái cảm giác ế ẩm haunt cả một cái show cho phí. 

Bemis là một toà nhà lớn designed cho artist và việc sáng tác. Mọi thứ đều tập trung cho việc sáng tác. Không chó không con nít không được làm ồn. Lần đẩu tiên mình mới có dịp vô tham quan artist 's studio loft . Mỗi đứa sở hữu một cái studio/ loft bự tổ bà nái. Khoảng từ 1000 square foot  trở lên với cái view nhìn qua bên Safeco Field. Không có cái studio nào giống cái nào. Tuị nó làm đủ thứ, chưng bày đủ thứ và rất ấn tượng nha. Làm sao cũng được. Chủ đề nào cũng ok. Miễn sao đẹp. Một Mình ên mình thích là được rồi. Chứ không cần bất cứ curator chi chi hết. Hoàn toàn tự do ! 


 Còn phía ngoài hallway là dành cho guest artists như mình với một hệ thống đèn tuyệt vời . Bữa mình treo tranh mình một cách hú hoạ. Vì thường mình chỉ đơn giản đóng đinh vô tường. Bemis không cho phép bà con đục lỗ nên phải dùng dây cáp tòng teng từ trên trần xuống. Ghét lắm kia. Mấy hôm sau đi coi tranh mới học được nhiều cách treo tranh lên tường rất là độc đáo.


Chàng này chỉ cần xài một miếng đất ngay góc  nên


 bao nhiêu miếng trống trên tường là chàng kế bên xí hết. Treo hết mí cái tranh vẽ trên bìa và thùng giấy lên tường. Đẹp mêng mông luôn nha.


 Bemis show chủ yếu để bà con hang around bán tranh nên tranh hơi bị thương mại hoá một chút. Đèm đẹp, chick chick  và rất nhiều collages. Mình có cảm giác Seattle Art thích collages ( giấy cắt dán) và xài nhiều chữ... như mình. Đụng xì tai rồi nhá.


Phía ngoài của Bemis building nè. Cánh cửa mở toang mời mọi người vô tự do mà mần art nhá. 

Cái vụ 30/4. Chắc để kiếm page view chơi. Và để nói cái này nè. 

Ngày hôm nay là một ngày rất đặc biệt của cả một dân tộcViệt Nam. Bao nhiêu là cảm xúc tuông trào hết từ nhà này tới nhà khác. Nhất là trên FB. Náo loạn. Ai cũng có một bài cho 30/4. Không phấn khởi hồ hởi post hình đi chơi liên hoan cờ quạt thì buồn thì tủi, hận thù và biểu tình. Nhọc nhằn lắm. Năm nào cũng vậy. Cảm xúc cũ, rồi mới....hết ngày 30/4 này. Thì thôi. Đợi tới...năm sau. Mình cũng có một bài này đây. Năm nay cũng lấy xài lại thôi chứ cảm xúc đã qua đi. Sẽ không bao giờ viết lại được. Nhiều bài đọc muốn khóc và học được nhiều điều cũ nhưng rất mới cho một thế hệ sau 75. 

Nhưng có những bài viết cho có phong trào. Nên rẻ tiền không chịu được. Ví dụ như một bài viết về chuyện khẩu dâm của những cô gái Hà Thành(Giết bố em đi) .Viết ngu xài ba bốn thứ tiếng nhăn nhở trơ trẽn thế chỉ để bà con bấm cho một cái like nhân dịp 30/4 athì quá tởm cho một ngày gọi là Quốc Hận. Một ngày thăm thẳm đau thương như thế. Đem chuyện chị em hạ nhục một ngày 30/4. Chẳng khác nào hạ nhục hết cánh đàn bà chỉ vì một cuộc chiến tranh ngu xuẩn do đám đàn ông ngu dốt bày ra. Giống như một trò chơi giết 4 triệu người Việt Nam chỉ để coi thằng nào mạnh hơn. Lý tưởng cộng sản hay quốc gia hay tự do dân chủ chỉ làm một trò đùa na ná như Call Of Duty tụi nhỏ bấm game hàng ngày ấy. Chỉ khác là những cái thứ hoang tưởng đó đem mạng người và máu thật ra đổi chát bằng một vài hàng viết nhăn nhít, lải nhãi y chang như cái loa phường hiếp dâm lổ nhỉ của người ta từ sáng tới tối. 37 năm rồi. Bên này hay bên kia. Không hề thay đổi. 

Một ông khác trên FB viết một cái note phê bình ông Nguyễn Ngọc Ngạn làm 3 cái show " Mừng Xuân" trong dịp 30/4. Ông thòng một câu trước vậy nè. Tui là một người rất ủng hộ tự do nghệ thuật trong một đất nước dân chủ. Rồi ông dậm chân cái đùng một cái. Nhưng ! Hahha. 30 tháng 4 mà tại sao đi Mừng Xuân. Vô duyên. Ông ấy cũng như một đám người backward lúc nào cũng tung hô tự do dân chủ và nhất là tự do sáng tác nghệ thuật. Mà phải cái đã. "Tự do sáng tác không đồng nghĩa về thể hiện/ trưng diện nó ở bất cứ nơi nào, vào lúc nào". Ông nhắn vậy á. Y chang như cái vụ lề trái lề phải mà mấy ông í chửi hà rầm cả mấy năm nay. Hô hào. Tự do. Nhưng cái đã. 30/4 không được mừng cái chi nhá. Phải sáng tác tự do theo ý của tôi ( với cái danh xưng đại diện cho cộng đồng và đồng bào bị áp bức trong nước ) . Nếu không tự do sáng tác theo ý tôi thì là thân cộng hay vì tiền rồi. Rất là vớ vẩn nhá. Mình chưỉ cộng sản nhưng hành xử y chang cộng sản thì. Đừng có há miệng ra kêu mình ủng hộ tự do nghệ thuật nhá. Đi vô Bemis coi art và studios của người ta trước đi rồi hẳn nói tới nghệ thuật và tự do sáng tác ! 

Mí cái show của ông Nguyễn Ngọc Ngạn cũng chỉ là một cách kiếm cơm cho ông và các nghệ sĩ ca sĩ, nhất là trong thời gian kinh tế đi xuống như thế này. Ai buồn hận thì cứ buồn hận . Ai mừng Xuân thì cứ việc mừng Xuân. Ai lo kiếm tiền trả bill để tiếp tục lê lết kiếm tiền mà tự do sáng tác thì cứ việc. Đâm hơi chém nhau lấy được vài chục cái like trên mạng FB chi không biết. 

Bữa coi được một bộ film ngắn của một đạo diễn trẻ người Việt sống ở Seattle. Anh làm film lấy cảm hứng từ lịch sử của Seattle những năm 50s . Một bộ film hoàn toàn không dính líu gì tới Việt Nam. Hay. Rất là hay! Mình tặc tặc nghĩ. Có lẽ tụi trẻ Việt sau này không nói được tiếng Việt hay đổi cha nó hết tên việt thành tên ngoại quốc cũng là một điều hay. Tụi nó không phải nghe ra rả trên radio, TV hay đọc những bài vớ va vớ vẫn chỉ trích nhau như thế cũng là một điều quá tốt để nuôi dưỡng một không khí tự do sáng tác thật sự.  Cũng không phải làm một kiếp người Việt bị thế hệ già nua backward ràng buộc vừa kiềm vừa hãm vừa hiếp phải đeo gông mang vác tư tưởng chính trị bên này bên kia chi cho nó mệt. Mần art mà cứ nghĩ tới chuyện coi chừng bị bà con đi biểu tình hay công an kiểm duyệt hay phải kỵ huý ngày này của Việt Cộng ngày kia phải mừng ngày nọ phải buồn thì làm sao mà mần. Chả trách art Việt dek có cái nào được vô bảo tàng thế giới. Không phải mình không có talent. Nhưng mình có quá nhiều thằng ngu muội. Nnguy hiểm là tụi nó cứ tưởng tụi nó là hay nhất và đúng nhất, chẳng bao giờ có dũng khí nhổ nước miếng nói lại là mình sai. Kìm giữ cái talent của mình không ngóc đầu lên được. Điều này áp dụng cho cả bên này lẫn bên kia. Dân Việt thì đâu cũng rứa. Quốc gia Cộng Sản thì cũng một lò ông Hùng mà ra. Mang tiếng con cháu ông Hùng mà nhiều thằng hèn như giặc !

Bữa tuần trước anh ý thông báo là cái art của mình vẫn còn quanh quẩn dầm mưa dãi nắng hàng tuần chủ nhật ở cái bảo tàng lộ thiên Moran. Giựt hết cả hồn. 5 năm rồi nhá. Không ngờ. Vẫn còn đó là một "best compliment" cho một artist ( who is still alive). Art của mình vẫn còn được treo  miễn phí đong đưa dài hạn chứ không phải đóng $30 cho hai ngày treo nhá. Làm tới chức họa sỉ, không còn mong ước gì hơn.  




Thừa thắng xông tới nè. 100 con khỉ Đỏ Vàng, cái project về Đia đạo Củ Chi và Agent Orange đang còn treo ở Berkeley đó. Mình không có ky húy bất cứ ngày nào trong năm hay tránh né bất cứ đề tài nào mà liên quan tới tác phẩm của mình. Nói về art của mình á. Mình có thể thâu đêm suốt sáng. Sao cũng được.Miễn mình được tự do làm những gì mình thích và quan tâm là được rồi. 19 tháng năm, nhằm ngày thứ bảy, mình sẽ có panel nói chuyện vể tranh của mình. Bạn nào, ông nào muốn đấu khẩu hội thảo một cách lịch sự có văn hoá thông minh kiến thức trong tinh thần tự do dân chủ ủng hộ tự do sáng tác thì . Lần trước một bầy các bạn bên Hạt Nắng muốn nói chuyện với mình về chuyện 100 con Khỉ khâu lại cùng nhau. Giờ đã có dịp và sân chơi sang trọng có ghế ngồi nhìn thẳng  vào mắt của nhau mà phát biểu chứ không phải thập thò FB hay blog nữa nhá.

Xin mời !

4/15/12

Yelling Clinic Second Show at Berkeley Art Center













some pictures of the opening last night !

Thanks all of my dearest Yellers for a wonderful show !

Thank for my husband and my lovely kids for driving with me through the storm nonstop 12 hours to bring all my monkeys to the show.

Thanks BAC for an opportunity to show Vietnam Project of Yelling Clinic.

Thanks all our friends from Vietnam for your help and your heart!

Vietnam, we wanna go back !

11/4/09

Berkeley

Viết tặng chồng,

Trước giờ toàn nhắc Davis. Chồng biểu không nhớ Berkeley sao? Chồng yêu Berkeley hơn Davis.
Berkeley sôi động cả ngày nè. Buồn buồn, ra ngay chỗ này, Sproul Hall của UC Berkeley. Là vui liền. Hình như trưa nào cũng vui như vầy hết à. Sproul Hall ngày xưa là nơi pà con trốn học chun vô đó biểu tình phản chiến tranh Việt Nam đó. Giờ chắc có huôn rồi.


Davis không có mấy vụ này. Tất nhiên là buồn rồi.


Ầm ầm trước Sproul Hall không đủ, bà con với bà nhỏ Bánh Xèo khéo nhau ra

trước nhà của cái ông mập nhứt UC Berkeley (chancellor) , ở California Hall, đối diện cái thư viện mập nhứt UC Berlekey,Dole library , la tiếp cho hết giờ ăn cơm trưa, rồi ...ai về nhà nấy. Học tiếp.
Có lần, pà con naked chạy long nhong trước chỗ này phản đối sweatshop của UCB ở China và Việt Nam. Vui quá trời.

Cảnh sát đứng bên đường ngó qua cái cổng chính của UC Berkeley. Phía trước là Bancroft, con đường nhộn nhịp nhứt Berkeley.

Ông chủ hotdog này là bạn chồng. Sau 5pm, ông bán một cái hotdog bự chỉ có $1. Bà con xếp hàng dài thòng lòng cho tới đâu luôn nha. Chứ không thì ráng mà ăn cái hotdog đó $3 nha. Lâu lâu về lại, kiếm ông, giờ nào hotdog cũng $1 thôi nha. Xe của ông là một phần không thể thiếu của Bancroft.

Chổ này kẹt xe kiếp lắm nha. Pà con đi bộ không có dòm đường. Hư lắm nha. Dân Berkeley lái xe, đi xe thấy ớn lắm. Davis hiền . Nên chồng...chán nhá.

Hoc trò Berkeley đi xe bus miễn phí. Berkeley còn có cái slang là CAL ( trường UC đầu tiên của California) hay Bear. Mỗi lần đi coi football, thì Go Bear. Go Bear. Hùng dũng lắm nha.Trên UC Davis, Go Aggie. Hay UC LA, Go Bruin. Hahah, không to bằng GO BEAR.



Cái tháp đồng hồ chuông biểu tượng của UCB Campanile. Hehehe, mà chưa bao giờ leo lên hết nha. Hic. Ngày nào cũng băng qua băng lai qua chỗ này ít nhất là một hai lần. Hết khoảng 15 phút từ cái nhà mập này tới cái nhà mập kia. Hic.

Art studio nè.Wood and metal shop. Lún quanh quẩn ở mấy chổ này cũng hết ngày.


Làm cái này nè. Có ai biết mấy cái sculptures này làm từ cái gì không ?

Vừa đi học vừa coi con. Nên dắt hai đứa vô ceramic studio luôn nha.

Một góc xinh xinh của Berkeley Art Museum ( BAM). MFA của UCB đứng top 50 của MFA US. Dao động lên xuống khoảng 45-35. MFA của UC Davis ( chỗ Lún tốt nghiệp) đứng top 20. Chao qua chao lại hàng 18- 22. Nhưng MFA của Berkeley có cái này sướng nè. Lúc pà con làm tốt nghiệp, không ra gallery bình thường như người ta, mà ra museum này nè. Gallery vs museum. Hhuhuhu.

Lá trong campus rụng xuống màu sắc như vầy nè.



Berkeley khí hậu sương khói liêu trai như Sapa. Từ cửa sổ nhà mình, nhìn ra nè.

Trên núi có deer, cả một đàn. Thỉnh thoảng xuống xơi cỏ trước nhà mình nha.


Cái công viên trước nhà cho con nít nè. Sáng sớm.

Cái này đep mà dek bao giờ dám ăn. Mọc đầy trước nhà mình á.

Nhà mình trên núi. Ngay Smyth và Dwight. Hai cái dốc cao lắm.Nên ngày nào cũng thấy cảnh này. Mặt trời lăn từ San Franscico. Giờ có đi đâu, cảnh măt trời lăn cũng khó bằng trên Berkeley hết á.


Bên kia là San Franscico nha pà con. Lâu lâu ngay cửa sổ nhìn thấy đèn nhá nhá bên Alcatraz
( một đảo giam tù nổi tiếng của San Franscico ngày xưa, giờ là điểm du lịch).
Khu nhà mình ở ngày xưa là của UC Berkeley. Nằm trên đồi. Chỗ đẹp như mê. Pà con tới chơi cứ thế mà ghen. Phóng con mắt là sang luôn bên San Franscico. Nên UC Berkeley sau này muốn lấy lại. Xây mới. Không cho sinh viên ở nữa.
Năm nay chưa có tiền, nên chưa phá ra. Mai mốt, dẹp rồi. Sẽ không còn mấy cái này nữa đâu nè.




Ngay cửa sổ nhà mình ngó lên.


Phía trên đồi ngó xuống thấy hai cửa sổ nhà đó.


Khu nhà dốc. Hai ba cái dốc mới leo lên tới nhà. Đi hoc về, sẳn tập thể dục luôn nha.


Khu nha cũ , mà nhìn thấy thương lắm kìa.


Nhà của một con người Pháp. Hách dich lắm nha. Nhưng nó trồng hoa đẹp thế này. Kệ, cho hách một chút cũng được.


Dân Berkeley hippie, tụi nó thích phơi đồ ngoài sân như thế này. Nhìn dễ thương chứ.

Berkeley có cái Park tên Hồ Chí Minh nha pà con. Hình như là cái park duy nhứt có tên này đó.
Còn cái công viên làm 100% bằng vật liệu ve chai nè. Vui lắm Ngay cạnh biển. Berkeley Marina..Con nít hình như đứa nào cũng rành chổ này. Vô đây chạy, phá, đóng đinh, sơn quét, tùm lum hết.

Nói tới Berkeley, là nói tới homeless nha. Berkeley ( và Sanfranscico) là thiên đường của homeless nha. Ngày ba buổi cơm nước free, rồi tối vô shelter ngủ. Hay ngủ ngay cái park này nè. People Park.
Đi ngang hoài, chẳng bao giờ dám can đảm chỉa máy vô chụp vì toàn homeless nằm la liệt, thấy tội lắm. Có người đã ở đây 30- 40 năm rồi. Ngoài trời như thế. Sẽ có một bài riêng dành cho homeless ở Berkeley và Sf sau.


Nhà vệ sinh ở cái park nè.


Vụ này vui và headline om xòm của Berkeley 2 năm trước nè.
Số là khu nhà mình mới giới thiệu ở trên và cái sân vận động football nằm NGAY trên đường nứt động đất của California. California là thủ phủ của earthquake. Mà cái đường nứt nằm ngay chỗ này đây. Hấp dẫn không.Có nghĩa là có rung rinh chi, thì mình rớt xuống trước nha. Nên UCB muốn xây mới lại sân vận động, loại survive được động đất.Xây mới thì phải chặt 40 cây oak ( sồi ?) to ở chỗ này. Pà con local không thích. Kiện cáo tùm lum. Rồi đình hoãn thi công. UC B tốn cả hơn 10 triệu cho luật sư, cảnh sát và đủ thứ khác. Tòa phán là UC B không được chặt cây, chỉ đào lên rồi rinh qua chỗ khác thôi. Thì.
Pà con và cả tụi sinh viên leo lên cây thay phiên nhau ngồi 24/24 để ngăn chặn việc di dời.

Tree sitters làm thành một cái làng trên cây. Nối từ cây này qua cây khác. Hahaha. Đep không thể chịu được. Chỉ có Bekeley mới vậy nha.Nhờ vậy mà Berkeley hai năm đó thu hút biết bao nhiêu khách du lịch từ San Fransciso sang đây xem cái làng trên cây này. Lúc chụp mấy cái hình này thì không vô được phía trong vì cảnh sát đã rào hết lại rồi. .Thành crime scense mất rồi.






Ăn ngủ, ỉa đái . Có người tiếp nước, tiếp sức . Kéo dài cả gần 2 năm. Cuối cùng, tree sitters chắc cũng mệt mỏi vì cảnh sát không cho mang food nữa. Hehehe. Tụi nó cho cần cẩu và bà cảnh sát trưởng lên dụ khị rồi ẳm mấy em bé đó xuống hết nha. Đi tù. Chống lệnh tòa án mừa.Coi thêm phần đó trong you tube.

Davis không có mấy vụ này. Thì chồng buồn là hợp lý.


Con mình tốt nghiệp nhà trẻ.

Thì mình tốt nghiệp đại học. Lể tốt nghiệp bên khoa Vẽ. Làm ở cái BAM đó. Mưa cả ngày nha. Ướt chèm nhẹp hết.

Lễ tốt nghiệp bên Social Welfare. Mình lấy hai majors nha. Dòm thấy mình không. Mút phía trên đó. Bên Social Welfare làm hoàng tráng hơn bên Art.

Cái ghét của Berkeley là thành phố nhiều dân độc thân, không có welcome con nit lắm. Mà không có đường cho con nít đap xe. Trường UC Berkeley top gì thì top, chứ public school của Berkeley thì tệ kiếp luôn. Cho con học ở đó. Tội nghiệp tụi nó.Nên chồng đàng hy sinh mấy cái vừa kể phía trên. Dời lên Davis.

Nhưng .

Berkeley có nhiều thứ mình còn giữ trong lòng quá. Nên.

Mai mốt, thấy mình loay hoay dọn về Berkeley, thì cũng đừng ai ngạc nhiên.Ủa, tưởng mê Davis thôi mà. Mê và nhớ Berkeley cũng nhiều như nhớ Việt Nam vậy đó.