Tặng cư dân Năm Cao Thắng ngày xưa đó,
Hơi sến. Nhưng nghe nè.
Sáng nay, nhận đươc một cái comment thiệt là dễ thương và xúc động của một cô bé chung xóm ngày xưa. Em hỏi tôi còn nhớ em không. Ngẩn ra một hồi. Thì nhớ chứ.
Em lên nhà tôi để tôi kèm em tiếng Anh. Nói vậy thì chồng tôi cười như điên. What the heck?Em? Kèm tiếng anh. Sao tiếng anh của em gớm thế. Ha haha. Ừ, gớm thế. Mà hồi trước đi dạy kèm một lúc 5 chỗ đó nha.
Em dễ thương. Tôi còn nhớ là em có đôi mắt đẹp, hơi ngơ ngác. Và giọng anh văn của em thì rất là hay. Có lẽ tại em sanh ra ở Đức. Hình như tôi kèm anh văn cho em chỉ vài tháng. Nhưng hôm nay em nhớ mà hỏi thăm. Thương ghê.
Em nói là hồi xưa tóc tôi dài, bi giờ cụt lủn. Em nhận không có ra. Ông cậu của em, bảo cho em biết blog của tôi.
Tôi nhớ ông ngoại của em, đạo diễn truyền hình Hoàng Điền nổi tiếng một thời. Nhớ mẹ em. Hê. Mà.
Sáng giờ chiu không nhớ tên mẹ em.
Còn ông cậu cao to của em. Làm gì mà không nhớ. Ông cậu em tên Hoàng Long. Cũng cao và đep trai lắm. Trong blog này , tôi tư hào thú nhận là tôi mê trai đẹp. Đừng tưởng là hồi xưa tôi lẵng lăng đi lên, đi xuống khu Cao thắng mà không liếc ngang liếc doc xem thằng nào trổ mã, thằng nào không.Thằng nào có mụn, thằng nào không nha.Hahahah.
Hồi xưa, tôi đã từng đấu võ mồm, rồi thuận tay chân đánh nhau với " thằng" Long đó. Tụi trẻ con lúc đó sửng sốt. Vì tính ra, cậu của em bự con gấp hai ba lần tôi. Tôi đạp luôn.
Sáng nay, kể với chồng vụ đó. Tôi cố ý hù chồng luôn. Rằng thì là con trai bư con gấp hai ba lần em, em mà không ưa, thì em cũng đánh. Biết là đánh không thắng. Nhưng đánh trước cái đã. Cho nó biết cái ý chí không sợ thằng cao to của mình. Ha.
Lúc đó, tôi một mình đánh tay đôi với tụi con trai trong xóm nhiều lắm nha. Thằng Ngọc Lé cạnh nhà em nè, thằng Minh Ti lầu ba con ông Minh Đán nè, "thằng" Long cậu của em nè, thằng Phượng lầu một nè, thằng Dương lầu năm, con ông Triều Dương nè và anh Quang, hàng xóm sát nách nhà. Đánh hết. Dĩ nhiên là nhiều phe thua, khóc chạy về nhà. Hay chạy lên nhà mét ba má tụi nó, vừa chạy vừa khóc, kéo theo một đoàn con nít tò mò lòng thòng chạy theo sau. Xem người lớn giải quyết ra làm sao.
Hôm nay tôi xúc động khi nhớ tới em, rồi tới cậu của em.
Tôi đoán.
Cậu em chỉ cho em blog của tôi, lại đúng ngay cái bài Số 5 đường Cao thắng.
Thì.
Chắc giờ này cậu của em cũng như tôi. Làm thân một kẻ xa Việt Nam, bận bịu bao nhiêu thứ trên đời. Lâu lâu bất chợt có dịp.
Thì lại nhớ về cái chốn xưa tràn đầy kỷ niệm của một thời ....đẹp trai , bận xà lỏn đánh lộn với con gái hàng xóm. Ha,ha, ha.
Ghiến răng mà nhớ . Để giống như tôi. Bước tiếp về phía trước.
Ôi . Ôi là ôi ơi.
Thương quá là thương.
Cho.
Một thời.
(Tới đây là là là ....sến chảy nước rồi.Không viết tiếp nữa đâu. Kẻo Marcus lại cho nghe nhạc Đức Huy).
Á quên. Chú thích ảnh nha. Hồi mới qua Mỹ. Ngày nào tôi cũng nằm mơ thấy Việt Nam, ròng rã hơn 2 năm trời. Ngủ dậy ôm con mà mồ hôi cứ vả ra như tấm. Mùa lạnh cũng như mùa hè. Cứ nằm mơ thấy mình đi học tới trường Phan Đình Phùng. Chịu không nổi, tôi thêu cái gối, vẽ cái sơ đồ khu nhà 5 Cao Thắng dẫn tới trường Phan Đình Phùng. Tôi kết cườm, chép lại giấc mơ trên gối. Tôi làm hì hụi trong 2 tuần.Thế mà hiệu nhiệm. Từ đó, tôi đỡ nằm mơ hơn. Đỡ nhớ nhà họn đó.