Showing posts with label mẹ chồng. Show all posts
Showing posts with label mẹ chồng. Show all posts
2/14/14
5/21/12
Ná thở
1. Ná thở với cái blog miễn phí này. Bữa nay nó dek cho mình post hình nữa. Nó kêu mày hết được fi rồi. Mày phải mua thêm "gíc". Dek ! Vài bữa bà chuyển hàng của bà qua chỗ khác. Mắc mớ chi tháng tháng đóng vài đồng post hình. Thôi, mình chịu khó nghiến răng viết blog chay. Pà con chịu khó coi blog vegan không thịt tàm tạm vậy nha.( xài fr. e . e mà nhiễu chưa ta ơi).
2. Ná thở với mí ngày hôm nay. Hai đứa nhỏ đi bơi đường dài. Cả khu Seatte có một cái hồ dài ở Federal Way. Nên đúng là long course. Lo... o... o... ong days quá chừng. Một cái event khoảng 100 đứa bơi. Ngồi chờ chít dịch luôn. Hên là mình vẽ hàng của mình nha. Hai ngày rưỡi vẽ xong bữa chủ nhật về cái tay sưng phồng lên, nhức quá chừng. Chời chời. Sợ ung thư mấy ngón tay là chít cha cái đời quạ sỉ.
3. Mà Beo bữa nay làm bà con ná thở. Chàng đứng thứ 2 rồi thứ 3 ta ơi. Của mí cái event chàng bơi á. Cái nào cũng dứt xuống 10- 30 giây luôn. Bữa nay mẹ mới thấy con trai của mẹ lớn tới cở nào rồi nha. Hot boy của mẹ rồi. Hic. Không cho bà con coi hình được nha. Mấy dear của Lún Ghẻ bên Fb thì còn nghía cặp giò của chàng được. Mừa chàng này cà chớn. Không cho mẹ chụp hình. Mình ngồi thiệt xa, zoom mù mịt mới tóm được con mình. Giống Má mình nói ngày xưa khi ai đó khen mình bữa nay sao tự nhiên lớn vụt lên. Nuôi nó tới chừng ấy rồi bây giờ nó phủi mình cái một. Nhìn Beo nhớ Má dễ sợ ta ơi. Hồi lúc Beo mới hai ba tháng. Bà ngoại cứ nắn cặp giò Beo. Sợ sau này Beo có cặp giò giống tía nó, lùn. Giờ Beo vọt lên thành chàng trai mất rồi. Cứ nhìn con lại nhớ tới ngày xưa quá chừng chừng nha.
4. Bánh Xèo phải thi với mấy đứa 11 với 12 tuổi nên nó không đứng thứ cao như Beo kỳ này. Nhưng nàng take off thời gian của nàng nhiều lắm. Cà hai cùng qualified cho cái PNS cuối năm nay. Sáng nay coach bảo Beo còn qualified bốn cái events cho sectional cuối tháng 8 này. Sectional bự hơn Regional. Mê quá. Giấc mơ Olympic trial đang nằm trong tầm tay của ....hai vợ chồng. Hahhha, tham thì thôi nha !
5. Hôm qua Bánh Xèo thi xong về với Mẹ. Beo phải ở lại thi tiếp tới tối. Con bé ngồi nhờ mẹ dò bài. Nó học tới chữ parasite ( ký sinh trùng) mà đọc hoài không nhớ. Mình phải giải thích như con bọ chét trong người con chó Happy , nằm trong đó hút máu con chó ( là host ) mà sống. Nàng ngồi đăm chiêu một hồi. À, vậy là human being cũng là parasite. We live on the earth but we suck in , exploit nd destroy the earth. Nghe cái muốn ná thở luôn nha. Hahaha đúng là Seattle liberal muôn năm . Mấy cái environmentalists trong trường của Bánh Xèo tối ngày cứ Green day and Save the Earth miết rồi con nhỏ nó nhiểm tới cái mức này rồi.
6. Bữa bạn Hương lên nhà. Mình dắt bản đi cái tour y chang như bữa dắt Lan và Marcus đi. Ngồi đúng chổ cái cầu de ra ngoài hồ chụp hình dòm qua nhà Bill Gate luôn nha. Về nhà cũng ....ăn bánh xèo. Khác cái lần này có thim bánh nậm làm cho mấy đứa nhỏ nhà này ăn. Hahahha. Riết rồi ai lên Seattle sẽ có tour Lún Ghẻ leo dốc xuống dốc dạo bờ hồ chụp hình bông qua hàng rào nhà người ta về ăn bánh xèo uống càfe Di Linh dòm tranh trong nhà tắm và nhà bếp . Bữa thiệt khùng. Đưa hàng cho Hương đem về cho chú Gác và Bi mà....lại quên đưa cho... Hương. Vô duyên quá. Bánh Xèo nói. Thôi để lần khác cô Hương lên con đưa cô Hương cái bông sen bự.
7. Hồi xưa bà nội hay mua bánh nậm cho hai đứa nhỏ. Sau này bà mất, làm gì còn bánh mà ăn. Mẹ chỉ làm bánh bèo và bột lọc trần. Mấy lần trước Bánh Xèo nói nó thèm ăn bánh của bà nội mua. Trời, bánh gì. Bà mua quá chừng bánh. Biết cái nào ta. Giải thích mãi. Cuối cùng nàng vẽ một cái hình chữ nhật. Mẹ chịu thua ! Sau này xuống nhà Lan. Anh H mua bánh nậm cho mấy đứa ăn. Cô nàng la lên. That is it! Cái bánh này nè mẹ ! Bánh này có lá chuối. Ai mà biết làm. Hôm bữa coi trong blog một bạn chỉ cách làm bánh nậm dễ quá chừng. Chợ Việt sát nách nhà hai phút đi bộ. Thế là mua lá chuối về. Quậy bột. Khoe với bạn Lan trong điện thoại là Châu đang làm bánh nậm. Trời, biết làm không. Ai biết. Để coi. Hai đứa nhỏ về quất không kịp hấp bánh luôn nha. Hahahah thành công không tưởng. Chắc tại mới 2 tiếng đi bơi con mình đói. Mình đổ mỏng lét , ăn không hao bột hao thịt mà thấy hao... lá chuối quá. Beo nói lần sau mẹ đổ dày lên. Chàng không thấy tiếc lá như mẹ mà. Ăn mỏng mắc công lột lá quá. Hahaha.
8. Chỉ có một trục trặc nho nhỏ nhưng rất là bậy bạ. Gói xong hết đống bánh rồi thì mới nhớ là hồi lúc dọn nhà quăng cha cái xửng hấp bánh đâu mất rồi. Chời chời. Hấp bánh trong cái rổ nhựa mới ghê. Loay hoay một hồi. Khô hết nước, xém cháy khét cái nồi và móp luôn cái rổ. Hhahaha. Vậy mà xoay xở vượt khó cuối cùng cũng hấp được hết đống bánh mới ghê. Nhìn tụi nó ăn. Nhớ bà nội ghê gớm ta ơi.
9. Ông nội lên chơi. Ông đem lên cho một đống băng Thúy Nga ông mua ...ở Diệt Nam, $2 cái. Bữa Thúy Nga Tô Ngọc Lai kiu dẹp tiệm cái băng thứ 100 rồi mà giờ tới 104. Trơ trẽn nói sạo bà con thì thôi luôn nha. Mà 104 dở quá chừng. Có nhiu đó xào qua xào lại nghe muốn ngán ngược thì ai mà thèm mua. Mua $2 mình còn thấy mắc nha. Mình zumba quen rồi nghe lại nhạc khiêu vũ của Thúy Nga không nhảy được nha.
10. Nói với Hương là nhạc Việt Nam sên sến để dành khóc chơi vơi thất tình với uống rượu nồng nồng sầu sầu ủ dột thôi chứ đúng là nhạc Việt Nam nghe depressed dễ sợ. Nghe rầu rỉ xong đang buồn mà không muốn nhảy xuống sông xuống cầu mới là lạ. Vụ này bạn Lừng có la bên nhà bản rồi nha. Mình gạch đít mực đỏ nói lại thôi.
2. Ná thở với mí ngày hôm nay. Hai đứa nhỏ đi bơi đường dài. Cả khu Seatte có một cái hồ dài ở Federal Way. Nên đúng là long course. Lo... o... o... ong days quá chừng. Một cái event khoảng 100 đứa bơi. Ngồi chờ chít dịch luôn. Hên là mình vẽ hàng của mình nha. Hai ngày rưỡi vẽ xong bữa chủ nhật về cái tay sưng phồng lên, nhức quá chừng. Chời chời. Sợ ung thư mấy ngón tay là chít cha cái đời quạ sỉ.
3. Mà Beo bữa nay làm bà con ná thở. Chàng đứng thứ 2 rồi thứ 3 ta ơi. Của mí cái event chàng bơi á. Cái nào cũng dứt xuống 10- 30 giây luôn. Bữa nay mẹ mới thấy con trai của mẹ lớn tới cở nào rồi nha. Hot boy của mẹ rồi. Hic. Không cho bà con coi hình được nha. Mấy dear của Lún Ghẻ bên Fb thì còn nghía cặp giò của chàng được. Mừa chàng này cà chớn. Không cho mẹ chụp hình. Mình ngồi thiệt xa, zoom mù mịt mới tóm được con mình. Giống Má mình nói ngày xưa khi ai đó khen mình bữa nay sao tự nhiên lớn vụt lên. Nuôi nó tới chừng ấy rồi bây giờ nó phủi mình cái một. Nhìn Beo nhớ Má dễ sợ ta ơi. Hồi lúc Beo mới hai ba tháng. Bà ngoại cứ nắn cặp giò Beo. Sợ sau này Beo có cặp giò giống tía nó, lùn. Giờ Beo vọt lên thành chàng trai mất rồi. Cứ nhìn con lại nhớ tới ngày xưa quá chừng chừng nha.
4. Bánh Xèo phải thi với mấy đứa 11 với 12 tuổi nên nó không đứng thứ cao như Beo kỳ này. Nhưng nàng take off thời gian của nàng nhiều lắm. Cà hai cùng qualified cho cái PNS cuối năm nay. Sáng nay coach bảo Beo còn qualified bốn cái events cho sectional cuối tháng 8 này. Sectional bự hơn Regional. Mê quá. Giấc mơ Olympic trial đang nằm trong tầm tay của ....hai vợ chồng. Hahhha, tham thì thôi nha !
5. Hôm qua Bánh Xèo thi xong về với Mẹ. Beo phải ở lại thi tiếp tới tối. Con bé ngồi nhờ mẹ dò bài. Nó học tới chữ parasite ( ký sinh trùng) mà đọc hoài không nhớ. Mình phải giải thích như con bọ chét trong người con chó Happy , nằm trong đó hút máu con chó ( là host ) mà sống. Nàng ngồi đăm chiêu một hồi. À, vậy là human being cũng là parasite. We live on the earth but we suck in , exploit nd destroy the earth. Nghe cái muốn ná thở luôn nha. Hahaha đúng là Seattle liberal muôn năm . Mấy cái environmentalists trong trường của Bánh Xèo tối ngày cứ Green day and Save the Earth miết rồi con nhỏ nó nhiểm tới cái mức này rồi.
6. Bữa bạn Hương lên nhà. Mình dắt bản đi cái tour y chang như bữa dắt Lan và Marcus đi. Ngồi đúng chổ cái cầu de ra ngoài hồ chụp hình dòm qua nhà Bill Gate luôn nha. Về nhà cũng ....ăn bánh xèo. Khác cái lần này có thim bánh nậm làm cho mấy đứa nhỏ nhà này ăn. Hahahha. Riết rồi ai lên Seattle sẽ có tour Lún Ghẻ leo dốc xuống dốc dạo bờ hồ chụp hình bông qua hàng rào nhà người ta về ăn bánh xèo uống càfe Di Linh dòm tranh trong nhà tắm và nhà bếp . Bữa thiệt khùng. Đưa hàng cho Hương đem về cho chú Gác và Bi mà....lại quên đưa cho... Hương. Vô duyên quá. Bánh Xèo nói. Thôi để lần khác cô Hương lên con đưa cô Hương cái bông sen bự.
7. Hồi xưa bà nội hay mua bánh nậm cho hai đứa nhỏ. Sau này bà mất, làm gì còn bánh mà ăn. Mẹ chỉ làm bánh bèo và bột lọc trần. Mấy lần trước Bánh Xèo nói nó thèm ăn bánh của bà nội mua. Trời, bánh gì. Bà mua quá chừng bánh. Biết cái nào ta. Giải thích mãi. Cuối cùng nàng vẽ một cái hình chữ nhật. Mẹ chịu thua ! Sau này xuống nhà Lan. Anh H mua bánh nậm cho mấy đứa ăn. Cô nàng la lên. That is it! Cái bánh này nè mẹ ! Bánh này có lá chuối. Ai mà biết làm. Hôm bữa coi trong blog một bạn chỉ cách làm bánh nậm dễ quá chừng. Chợ Việt sát nách nhà hai phút đi bộ. Thế là mua lá chuối về. Quậy bột. Khoe với bạn Lan trong điện thoại là Châu đang làm bánh nậm. Trời, biết làm không. Ai biết. Để coi. Hai đứa nhỏ về quất không kịp hấp bánh luôn nha. Hahahah thành công không tưởng. Chắc tại mới 2 tiếng đi bơi con mình đói. Mình đổ mỏng lét , ăn không hao bột hao thịt mà thấy hao... lá chuối quá. Beo nói lần sau mẹ đổ dày lên. Chàng không thấy tiếc lá như mẹ mà. Ăn mỏng mắc công lột lá quá. Hahaha.
8. Chỉ có một trục trặc nho nhỏ nhưng rất là bậy bạ. Gói xong hết đống bánh rồi thì mới nhớ là hồi lúc dọn nhà quăng cha cái xửng hấp bánh đâu mất rồi. Chời chời. Hấp bánh trong cái rổ nhựa mới ghê. Loay hoay một hồi. Khô hết nước, xém cháy khét cái nồi và móp luôn cái rổ. Hhahaha. Vậy mà xoay xở vượt khó cuối cùng cũng hấp được hết đống bánh mới ghê. Nhìn tụi nó ăn. Nhớ bà nội ghê gớm ta ơi.
9. Ông nội lên chơi. Ông đem lên cho một đống băng Thúy Nga ông mua ...ở Diệt Nam, $2 cái. Bữa Thúy Nga Tô Ngọc Lai kiu dẹp tiệm cái băng thứ 100 rồi mà giờ tới 104. Trơ trẽn nói sạo bà con thì thôi luôn nha. Mà 104 dở quá chừng. Có nhiu đó xào qua xào lại nghe muốn ngán ngược thì ai mà thèm mua. Mua $2 mình còn thấy mắc nha. Mình zumba quen rồi nghe lại nhạc khiêu vũ của Thúy Nga không nhảy được nha.
10. Nói với Hương là nhạc Việt Nam sên sến để dành khóc chơi vơi thất tình với uống rượu nồng nồng sầu sầu ủ dột thôi chứ đúng là nhạc Việt Nam nghe depressed dễ sợ. Nghe rầu rỉ xong đang buồn mà không muốn nhảy xuống sông xuống cầu mới là lạ. Vụ này bạn Lừng có la bên nhà bản rồi nha. Mình gạch đít mực đỏ nói lại thôi.
7/26/11
Mẹ chồng
Tôi là người may mắn có người mẹ chồng rất thương và hiểu con dâu.
Mới qua Mỹ được một tuần là hai vợ chồng dọn ra ở riêng. Mang tiếng ra riêng chớ suốt bốn năm ở riêng , tôi không sắm sửa chi hết. Cái gì mẹ chồng cũng đem qua, hay mua cho. Tôi nói là tất cả mọi thứ. Chăn mùng mền, gối bàn ghế sofa, đồ nhà bếp, đồ em bé và....chắc kể ra thì hai ba cái entry cũng không hết.

Bà cho tiền đi học nails, rồi kiếm luôn chổ gần nhà, đi bộ vài bước chân là tới cho tôi làm. Có lần trong tiệm bàn tán giá gạo lên xuống gì đó, chị bạn quay sang hỏi tôi là em mua gạo ở đâu, có rẻ hơn chổ này chổ kia không. Tôi lắc đầu, ngớ ngẩn khai. Em không có mua gạo. Chứ ăn gì. À, mẹ chồng em mua. Trước giờ em không có mua gạo. Cả tiệm sững người. Trời, kiếm đâu ra bà mẹ chồng chiến đấu vậy em.
Ừa, tôi biết là tôi sướng. Mẹ chồng tôi biết tôi một mình qua Mỹ. Nên hay binh tôi chằm chằm mỗi lần hai vợ chồng tôi cãi nhau. Có lần chồng tôi than. Riết rồi anh không biết anh có phải là con ruột của me anh nữa không.
Hai mẹ con thủ thỉ tối ngày. Tiếng Việt. Vì mấy anh chị em bên chồng mỹ hoá từ nhỏ , nói bằng tiếng anh là chính. Nên có tôi, mẹ chồng tôi như có bạn. Hai mẹ con chép thơ, rồi đọc thơ. Thơ của bà viết buồn thiu như thơ của Má vậy đó.
Hai mẹ con khoái đi GoodWill chơi ngày chủ nhật. Mua tùm lum về chất đầy nhà. Có lần bà kiếm cho tôi cái áo đầm bó màu đen đẹp lắm. Có sáu đồng thôi. Tôi lúc đó mới sanh Xèo. Không, con không bận đâu. Mập lắm. Bà nói. Vài bữa ốm lại thì bận. Tôi còn giữ cái áo đó. Như một kỷ niệm Goodwill với mẹ chồng. Đi cả ngày chủ nhật , về nhà, bà nằm dài ra ghế sofa cho tôi cạo gió. Bà thích mùi dầu tràm của Huế. Rồi. Bà mơ màng chuyện ngày xưa ở Huế. Bẩy năm sống với bà, tôi biết bao nhiêu chuyện ngóc ngách trong đại gia đình chồng. Chuyện về Huế. Chuyện chiến tranh và chuyện Mậu Thân.Chuyện tình yêu xa xưa. Chuyện mệ ngoại. Chuyện anh em.
Tôi học xong college, bảy tám trường UC nhận tôi transfer. Mẹ chồng tôi tự hào lắm. Bà in hết những lá thư mời đi học của trường gởi đi hết bà con dòng họ ở Mỹ và Việt Nam. Đi đâu bà cũng khoe con dâu.
Bà muốn tôi ở lại L.A đi học UCLA, vẫn ở gần với bà. Nhưng biết tôi muốn lên Berkeley, bà quẹt nước mắt thả tôi đi. Nhớ cái ngày xe truck cồng kềng dời nhà lên Berkeley, mẹ chồng nhỏ nhoi co ro đứng trước cửa nhà rớm nước mắt. Ôm thằng Beo, con Xèo. Thủ thỉ. Rồi, vài ba bữa nữa bà lên chơi. Mẹ dúi vô túi áo tụi nó mỗi đứa một tờ 100 đô. Để dành ăn quà. Bà không cho tiền mỗi ngày được rổi.
Hình ảnh đó nhoè đi với hình ảnh Má tôi ngày đưa tôi đi ra phi trường TSN. Lâu lâu chợi hiện về. Làm sống mũi tôi cay xè vì nhớ và thương. Hai bà mẹ thân thương của tôi.
Lâu lâu về laị L.A, mẹ chồng nấu bún bò. Nồi bún bò Huế của bà thanh tao và thơm lừng mùi xả. Nước trong veo, húp một cái không cần thêm gia vị nha. Ba biết tôi ăn rau nhiều, nên lúc nào cũng chừa sẳn cho tôi một rổ rau để ăn bún bò.
Bà thích dẫn hai đưá cháu cưng đi shopping lắm nha. Nhớ có lần, bà mua một loạt quần áo cho Xèo, mười bộ chứ không ít. Cô Xèo lúc đó gần bốn tuổi, cầm quần áo ra, lưa qua lựa lại, Rồi chọn ra đúng một bộ. Rồi từ từ gom hết đống quần áo lại cho vào bao. Nó nói một cách rất nhẹ nhàng. Bà nội. Can you return all of the clothes, please. I do not like them. Mẹ chồng ngạc nhiên. Nhưng phá ra cười. Ôm cô cháu gái vô lòng. Tổ cha mi. Vậy là giống bà nội rồi. Kén chọn lắm. Giống bà.
Hồi Beo một tuổi, tối nào bà qua, cũng đưa ra hai tờ . Một tờ một đô và một tờ 100 đô. Bà chià ra. Con lấy tờ nào. Beo mà lấy tờ một đô thì bà kêu. Tầm bậy nè. Lấy tờ này nè. Riết rồi Beo biết nha. Không ưa tờ một đô nữa.
Bà thích hột xoàn. Bà có một bịch hột xoàn, ngọc đủ loại. Khổ nỗi, trong nhà có hai đứa con gái và cô con dâu không ai ưa...hột xoàn. Bà thất vọng. Đúng là thứ ngu. Không thích thì mai mốt bà cho Bánh Xèo hết hột xoàn của bà nhá. Bánh Xèo nói. Xèo cũng không thích. Bà kêu. Không thích cũng phải cất cho bà. Chứ các cô và mẹ mày mai mốt làm mất hết !
Ngày bà mất là một ngày buồn thảm nhất trong đời tôi lúc đó. Cũng giống như ngày Má đi sau này.
Bà con dòng họ bên chồng từ L.A lên, tụ tập trong bịnh viện ung thư trên Berkeley. Không có mẹ chồng , tôi cảm thấy như người lạ, xa quá chừng xa. Tôi lang thang vô trong trường , cứ đi như người mất hồn suốt một buổi chiều. Rồi vô studio ngồi khóc như một con điên. Bà mentor của tôi vô, nhìn thấy tôi là biết có chuyện. Hỏi . Mẹ chồng mày bữa nay sao rồi. Tôi lắc đầu. Nước mắt tuông ướt vai bà giáo. Rồi tôi ngồi xuống khâu cái này nè.
Cắm cúi làm ngày làm đêm. Có bữa làm luôn 10 tiếng không nghỉ. Được ngồi môt mình khâu vá trong tỉnh lặng lúc đó là một việc cần thiết cho tôi lấy lại thăng bằng chuẩn bị cho cái show tốt nghiệp.
Ngày hôm đó, chỉ còn đúng 3 tháng là tôi ra trường UC Berkeley.
Mới vậy mà năm năm rồi. Mồi lần nhớ bà, sống mũi tôi cay xè. Bà mất ngày 7 tháng 2. Má tôi ngày 21 tháng 2. Cách nhau đúng 2 tuần chẳn. Cộng trừ nhân chia lại, thì hai ngày 7 và ngày 21 cùng với nhau sẽ là ngày mà người ta gọi là ngày Tình Nhân.
Ngày của yêu thương. Ngày 14 tháng 2.
Ngày của yêu thương. Mà tôi đau thiệt là đau nha.
7/21/10
Đôi dép mẹ Nguyên
Tối qua, lục lọi đống đồ cũ tìm một món , tình cờ lôi ra một đôi dép. Cứ thế ngồi lặng đôi ba phút.
Kêu Xèo ra. Con mang thử coi. Vừa in.Beo nhìn thấy. Á, dép bà nội. Bánh Xèo mang vô, tung tăng. Can I have them? Tôi nói. Nhưng nhớ giữ cho mẹ. Không được làm mất. Bánh Xèo nói. Sao chân bà nhỏ bé vậy? Ừa.
Tôi ngồi thừ người ra. Đôi dép đó. Mới đây mà cũng gần 10 năm rồi.
Mẹ chồng thích đi shopping ở Ross. Ngày cuối năm, đông. Mẹ đi với con em chồng. Lượm được đôi dép vừa ý mà không có giá tiền. Bà đem ra ngoài. Hỏi giá. Con em láo lếu. Kêu.Mấy đôi kia giống vậy $9 thôi. Thế là con bán hàng cứ scan vô $9. Hay mẹ con hí hửng xách đôi dép về. Con em chồng thì thào với mẹ. Loại này hàng hiệu. Mắc lắm nha me. Không có giá $9 đâu.Mình hên.
Mẹ chồng tôi mang đôi dép đó suốt. Hể nhìn tới lại kể chuyện này. Chẳng những vì save $, nhưng chính là vì lâu lâu mới có thời gian đi shopping với con gái.Mẹ nói. Hễ thấy đôi dép lại nhớ tới con Bê thôi.
Me mang đôi dép này lúc trong binh viện.Rồi tôi là người thu dọn đồ cho me lúc me mất. Có nhiều đồ tôi bỏ vô quan tài cho me mang theo. Nhưng nhìn đôi dép, tôi bỏ vô rồi lại lấy ra.
Đôi dép nhỏ nhắn quá, nhìn thương quá. Tôi thầm thì. Me cho con đôi dép này nha. Mai mốt con cho Bánh Xèo.
Rồi tôi đem cất. Hôm nay, Bánh Xèo đi bơi, tung tăng đôi dép của bà. Chồng tôi nhìn thấy.Cứ lặng người đi mà nhớ mẹ.
Hai vợ chồng nhìn con mang dép màu vàng, cũ rích với cái hiệu Ralph Lauren màu trắng. Cứ như vẫn thấy mẹ mình vẫn còn đâu đây.Hình như bà biết Bánh Xèo tới lúc đi vừa đôi dép, bà xúi tôi lục ra cho cháu gái cưng?
Tôi. Cứ. Nhìn. Đôi dép. Mà ngồi đó . Nhớ. Đi thắp nhang. Chứ biết mần cái chi nữa.
Kêu Xèo ra. Con mang thử coi. Vừa in.Beo nhìn thấy. Á, dép bà nội. Bánh Xèo mang vô, tung tăng. Can I have them? Tôi nói. Nhưng nhớ giữ cho mẹ. Không được làm mất. Bánh Xèo nói. Sao chân bà nhỏ bé vậy? Ừa.
Tôi ngồi thừ người ra. Đôi dép đó. Mới đây mà cũng gần 10 năm rồi.
Mẹ chồng thích đi shopping ở Ross. Ngày cuối năm, đông. Mẹ đi với con em chồng. Lượm được đôi dép vừa ý mà không có giá tiền. Bà đem ra ngoài. Hỏi giá. Con em láo lếu. Kêu.Mấy đôi kia giống vậy $9 thôi. Thế là con bán hàng cứ scan vô $9. Hay mẹ con hí hửng xách đôi dép về. Con em chồng thì thào với mẹ. Loại này hàng hiệu. Mắc lắm nha me. Không có giá $9 đâu.Mình hên.
Mẹ chồng tôi mang đôi dép đó suốt. Hể nhìn tới lại kể chuyện này. Chẳng những vì save $, nhưng chính là vì lâu lâu mới có thời gian đi shopping với con gái.Mẹ nói. Hễ thấy đôi dép lại nhớ tới con Bê thôi.
Me mang đôi dép này lúc trong binh viện.Rồi tôi là người thu dọn đồ cho me lúc me mất. Có nhiều đồ tôi bỏ vô quan tài cho me mang theo. Nhưng nhìn đôi dép, tôi bỏ vô rồi lại lấy ra.
Đôi dép nhỏ nhắn quá, nhìn thương quá. Tôi thầm thì. Me cho con đôi dép này nha. Mai mốt con cho Bánh Xèo.
Rồi tôi đem cất. Hôm nay, Bánh Xèo đi bơi, tung tăng đôi dép của bà. Chồng tôi nhìn thấy.Cứ lặng người đi mà nhớ mẹ.
Hai vợ chồng nhìn con mang dép màu vàng, cũ rích với cái hiệu Ralph Lauren màu trắng. Cứ như vẫn thấy mẹ mình vẫn còn đâu đây.Hình như bà biết Bánh Xèo tới lúc đi vừa đôi dép, bà xúi tôi lục ra cho cháu gái cưng?
Tôi. Cứ. Nhìn. Đôi dép. Mà ngồi đó . Nhớ. Đi thắp nhang. Chứ biết mần cái chi nữa.
4/30/10
Viết cho ngày hôm nay
để tặng gia đình chồng.
Ngày này 35 năm về trước , ba chồng, mẹ chồng ( lúc đó đang có bầu đứa thứ hai được bốn tháng), bế thằng con 2 tuổi rưởi, bốn giờ sáng đi bộ từ nhà gần cầu Bông, ra đại sứ quán Mỹ với hy vọng được di tản. Ba chồng làm cho sở Mỹ nên được phép vào cổng. Nhưng lúc đó quá đông, ba chồng tôi vô được tới cửa nhưng lại để lạc mất vợ và con ở ngoài. Ông ngoành ra ngoài kiếm. Kiếm lại được thì cách nào cũng không chen vô được. Chồng tôi kể. Lúc đó, chàng vẫn còn nhớ như in cái cảnh chiếc trực thăng cuối cùng vụt bay. Dập tắt hết hy vọng của những người còn lại. Ba người ( và một cái bào thai) lại lủi thủi quành về. Trong một niềm hoảng sợ không rõ tên, không định tính. Ba cái bóng xiêu xiêu ( và một cái bào thai) trong nắng trưa tháng tư dắt díu nhau về nhà. Chờ!
Mẹ chổng tôi lúc còn sống kể hoài cho tôi nghe về cái ngày này. Lần đầu tiên mới sang Mỹ, tôi đi dự cái ngày 30-4 mà chới với khi nghe người ta gọi là ngày Quốc Hận, hay tháng Tư Đen. Tôi nhìn người ta đứng nghiêm chào cờ. Tự nhiên nước mắt lả chả rơi. Lòng nghẹn lại. Chùn xuống. Tôi nhớ là tôi nắm tay mẹ chồng tôi. Khẽ thôi. Bà quay lại. Hai mẹ con nhìn nhau. Bà gật gật đầu. Dáng bà nhỏ nhắn lắm. Bà cũng khẽ bóp tay tôi. Chắc vì thấy tôi lăn tay chùi nước mắt.
Lần đầu tiên tôi khóc vì một lá cờ khác.
Sau đó, tôi tò mò đi lục tìm hình cũ. Xem có tìm được tấm nào chụp được gia đình chồng trong ngày di tản không. Mò kim đáy biển. Nhưng bù lại. Tôi vỡ ra nhiều điều. Biết thêm nhiều thứ. Khóc nhiều hơn. Để rồi giang tay ra đón nhận nhiều thứ mới hơn mà cả 27 năm ở Việt Nam, tôi không hề biết, hoặc không để ý, hoặc không ai nói cho biết, hay chỉ vì tôi quá vô tâm.
Một vài tấm hình đã gây nhiều cảm xúc cho tôi, hay đã thay đổi nhiều quan niệm, suy nghĩ, niềm tin, và thái độ của tôi về cuộc chiến Việt Nam.
Con nít là nạn nhân tan thương nhất. Nhìn những tấm hình này, tôi hay khóc. Nhắm mắt lại, nhìn thấy Bánh Xèo và Beo. Hay Nam và Mưa. Hay Noel và Khôi. Con nít thời chạy giặc ( nhìn mấy tấm này tôi không đành lòng dùng hai chữ giải phóng nữa đâu) khốn khổ khốn nạn, mất cha mất mẹ. Hên là còn chị còn em.




Sau khi tổng thống Dương Văn Minh ra lệnh đầu hàng, người sỉ quan này đã ra trước tượng đài này, chào vỉnh biệt rồi rút súng bắn ngay vào đầu. Khi viết những dòng này, tôi vẫn còn cái cảm giác của lần đầu tiên về tấm hình này. Nổi da gà. Rồi. Khóc.

Chồng vẫn nhớ những cảnh như thế này đây. Trí óc non nớt của một đứa nhóc hai tuổi. Nhớ hoài.
Ngày này, có người chiến thắng, hân hoan.



Có người chiến bại. Là chuyện bình thường.
Nhìn cái cảnh này. Tôi đau lắm. Đau cho một thái độ. Hẹp hòi. Đê tiện. Cái cờ có tội tình chi đâu.
Mà cái cờ này, sau này cũng chẳng còn. Thế hệ trẻ X mới nhìn cái cờ này, ngơ ngơ ngác ngác. Cái cờ này của mình hả cô. Tôi gật đầu. Xót cho mình. Xót cho cái cờ. Mà xót cho tụi trẻ. Không biết chi hết. Như mình ngày xưa á.

Một ngày tháng tư trong báo chí Mỹ. Một cảnh người này chạy đi, người kia chạy lại. Toàn là người mình giết người mình.
Một ngày buồn cho gia đình chồng.
Nhưng tôi hay đùa với mẹ chồng. Thì me mới sang Mỹ được chứ.
Bà cười hiền lắm.
Ừa.
Cái số vậy rồi.
Cái số dân Việt nó vậy rồi. Biết sao được.
P.s: những tấm hình này là do tôi cóp nhăt lại trong một tuyển tập về chiến tranh việt nam trong thư viện Mỹ trong suốt một thời gian dài, với hy vọng sẽ tìm ra được hình gia đình chồng. Tôi vẫn đang tìm kiếm. Chắc suốt đời cũng chưa học hết được những gì xảy ra trong 30 năm đánh nhau ở Việt Nam. Nhưng tôi vẫn tìm. Những gì càng phải.Kiếm. Những gì cần phải biết. Cho tôi.
Ngày này 35 năm về trước , ba chồng, mẹ chồng ( lúc đó đang có bầu đứa thứ hai được bốn tháng), bế thằng con 2 tuổi rưởi, bốn giờ sáng đi bộ từ nhà gần cầu Bông, ra đại sứ quán Mỹ với hy vọng được di tản. Ba chồng làm cho sở Mỹ nên được phép vào cổng. Nhưng lúc đó quá đông, ba chồng tôi vô được tới cửa nhưng lại để lạc mất vợ và con ở ngoài. Ông ngoành ra ngoài kiếm. Kiếm lại được thì cách nào cũng không chen vô được. Chồng tôi kể. Lúc đó, chàng vẫn còn nhớ như in cái cảnh chiếc trực thăng cuối cùng vụt bay. Dập tắt hết hy vọng của những người còn lại. Ba người ( và một cái bào thai) lại lủi thủi quành về. Trong một niềm hoảng sợ không rõ tên, không định tính. Ba cái bóng xiêu xiêu ( và một cái bào thai) trong nắng trưa tháng tư dắt díu nhau về nhà. Chờ!
Mẹ chổng tôi lúc còn sống kể hoài cho tôi nghe về cái ngày này. Lần đầu tiên mới sang Mỹ, tôi đi dự cái ngày 30-4 mà chới với khi nghe người ta gọi là ngày Quốc Hận, hay tháng Tư Đen. Tôi nhìn người ta đứng nghiêm chào cờ. Tự nhiên nước mắt lả chả rơi. Lòng nghẹn lại. Chùn xuống. Tôi nhớ là tôi nắm tay mẹ chồng tôi. Khẽ thôi. Bà quay lại. Hai mẹ con nhìn nhau. Bà gật gật đầu. Dáng bà nhỏ nhắn lắm. Bà cũng khẽ bóp tay tôi. Chắc vì thấy tôi lăn tay chùi nước mắt.
Lần đầu tiên tôi khóc vì một lá cờ khác.
Sau đó, tôi tò mò đi lục tìm hình cũ. Xem có tìm được tấm nào chụp được gia đình chồng trong ngày di tản không. Mò kim đáy biển. Nhưng bù lại. Tôi vỡ ra nhiều điều. Biết thêm nhiều thứ. Khóc nhiều hơn. Để rồi giang tay ra đón nhận nhiều thứ mới hơn mà cả 27 năm ở Việt Nam, tôi không hề biết, hoặc không để ý, hoặc không ai nói cho biết, hay chỉ vì tôi quá vô tâm.
Một vài tấm hình đã gây nhiều cảm xúc cho tôi, hay đã thay đổi nhiều quan niệm, suy nghĩ, niềm tin, và thái độ của tôi về cuộc chiến Việt Nam.
Con nít là nạn nhân tan thương nhất. Nhìn những tấm hình này, tôi hay khóc. Nhắm mắt lại, nhìn thấy Bánh Xèo và Beo. Hay Nam và Mưa. Hay Noel và Khôi. Con nít thời chạy giặc ( nhìn mấy tấm này tôi không đành lòng dùng hai chữ giải phóng nữa đâu) khốn khổ khốn nạn, mất cha mất mẹ. Hên là còn chị còn em.




Sau khi tổng thống Dương Văn Minh ra lệnh đầu hàng, người sỉ quan này đã ra trước tượng đài này, chào vỉnh biệt rồi rút súng bắn ngay vào đầu. Khi viết những dòng này, tôi vẫn còn cái cảm giác của lần đầu tiên về tấm hình này. Nổi da gà. Rồi. Khóc.

Chồng vẫn nhớ những cảnh như thế này đây. Trí óc non nớt của một đứa nhóc hai tuổi. Nhớ hoài.




Có người chiến bại. Là chuyện bình thường.



Một ngày tháng tư trong báo chí Mỹ. Một cảnh người này chạy đi, người kia chạy lại. Toàn là người mình giết người mình.
Một ngày buồn cho gia đình chồng.
Nhưng tôi hay đùa với mẹ chồng. Thì me mới sang Mỹ được chứ.
Bà cười hiền lắm.
Ừa.
Cái số vậy rồi.
Cái số dân Việt nó vậy rồi. Biết sao được.
P.s: những tấm hình này là do tôi cóp nhăt lại trong một tuyển tập về chiến tranh việt nam trong thư viện Mỹ trong suốt một thời gian dài, với hy vọng sẽ tìm ra được hình gia đình chồng. Tôi vẫn đang tìm kiếm. Chắc suốt đời cũng chưa học hết được những gì xảy ra trong 30 năm đánh nhau ở Việt Nam. Nhưng tôi vẫn tìm. Những gì càng phải.Kiếm. Những gì cần phải biết. Cho tôi.
12/21/09
Chả Ốc Hương
Bài này viết năm ngoái, cũng đâu đây giờ này. Viết để nhớ mẹ Nguyên. Tôi kêu mẹ chồng là Mẹ Nguyên, mẹ anh. Để phân biệt với Má tôi, má em.Mẹ chồng hay nhắc. Con kêu bằng me thôi. Chứ thêm chữ anh hay Nguyên vô. Thấy nó xa cách lắm. Thế đó. Mà tôi chưa bao giờ có một entry đàng hoàng viết về mẹ Nguyên. ( Lại mẹ Nguyên). Có lẽ, hình bóng của bà, ảnh hưởng của bà lớn quá. Nên trong rất nhiều entry rãi rác trong blog, đâu đó tôi vẫn nhắc tới bà. Câu chuyện của bà là nhiều đề tài lớn trong những tác phẩm sáng tác quan trọng của tôi.Đã có nhiều lần tôi định bụng muốn viết một bài lớn, cho xứng với tầm vóc của bà, nhưng rốt cuộc, tôi cũng đủ sức viết những chuyện nho nhỏ, be bé như thế này thôi nè.
Noel năm nay, hai vợ chồng lại mò xuống LA và Sài Gòn Nhỏ. Thăm ban bè, ăn đồ Việt Nam và đi...cắt tóc ở tiệm Ngọc (kế bên bánh bèo Vĩ Dạ).
Một trong những món ăn mà tôi ưa nhứt ở Bolsa là món chả ốc hương gói trong giấy bạc .Ở trên Davis va Sacramento tuyện nhiên không có.
Hồi xưa, lần nào mẹ chồng lên Berkeley thăm tụi tôi, tôi cũng thập thò dặn.Me nhớ đem chả ốc hương cho con nha.
Me Nguyên lên thăm, lần nào cũng kệ nệ xách 100 viên chả cẩn thận ướp trong thùng đá. Rồi biểu tôi cất vô tủ lạnh ăn dần. Me còn pha thêm một hũ nước mắm gừng thiệt cay để tôi chấm với ốc. Nghĩ tới thì chỉ có biết chảy nước miếng thôi.
Món chả ốc gói trong giấy bạc, nhỏ nhỏ gọn gàng chừng ngón tay cái người lớn. Từng viên là hỗn hợp của thit ốc hương dòn dòn quết vơí thit heo xay dai dai , cắp thêm một miếng gừng cay và một cọng xả thơm lừng. Muốn ăn thì hấp nóng , với tí nước mắm Me làm.
Là hai vợ chồng đã có một món nhậu tưng bừng cả đêm rồi.
Ba năm trên Berkeley, mẹ chồng cứ kệ nệ bưng ốc lên. Tôi chỉ biết ăn. Không hề hỏi me là Me mua ở đâu hay bao nhiêu tiền.
Lần này, thèm. Tôi phải lần mò hỏi tùm lum dò hỏi chổ nào bán loại chả đó.
Hỏi Ba Nguyên. Ba cũng lắc đầu không biết. Cũng chỉ biết là hồi xưa me mua dưới Bolsa.
Tôi lần mò xuống Sài Gòn Nhỏ. Thăm bạn tôi. Rồi hỏi thăm về món chả ốc.
Bạn biết ở chỗ làm của bạn có người từng mua. Nên gọi điện thoại hỏi thăm dùm.Rồi.
Châu à, món chả ốc hương đó bán ở Hương Giang. Người ta bán 1$ một viên ( nghe tới đó tôi giụt bắn người ). Nhưng nếu Châu mua 100 viên, nó bán $90 thôi.
Tôi cám ơn bạn. Mà trong lòng năng trĩu.
Mắc như vậy. Mà mẹ chồng lần nào cũng tay bưng tay xách lên cho tôi. Tôi vô tâm. Chỉ biết há họng đớp thôi.
Cuối cùng vợ chồng cũng lần mò được tới Hương Giang. Tôi mua luôn 100 viên chả ốc. Nhưng dại dột, không biết phải dặn người ta là chỉ để đông đá, nên người ta cứ việc hấp luôn cả 100 viên.
Chờ hơn 45 phút cho người ta đem chả ra , tôi ôm đống chả nóng hôi hổi , móc tiền ra trả mà nhớ mẹ Nguyên quá trời .
Lên xe, hai đứa quất mỗi đứa luôn 5 cái . No ú ụ .
Càng ăn thì càng buồn và nhớ Mẹ Nguyên . Đúng là có Mẹ thì cái gì Mẹ cũng lo hết. Tới lúc mẹ mất rồi. Nội cái vụ mua chả ốc hương mà cà lýnh cà quýnh như vậy . Thử nghĩ những chuyện khác lớn hơn .
Mà những chuyện lớn hơn, thì đầy đống ngỗn ngang trên đường đời phía trước. Tôi vừa bóc vỏ giấy bạc, vừa ăn ốc, vừa không muốn nghĩ tới.
Là không có Mẹ Nguyên trên đời nữa, từ đây tôi phải tự mua chả ốc hương và cả những thứ khác mà ăn rồi.
Viết lại entry này. Như.
Một nén hương cho người đã khất.
Noel năm nay, hai vợ chồng lại mò xuống LA và Sài Gòn Nhỏ. Thăm ban bè, ăn đồ Việt Nam và đi...cắt tóc ở tiệm Ngọc (kế bên bánh bèo Vĩ Dạ).
Một trong những món ăn mà tôi ưa nhứt ở Bolsa là món chả ốc hương gói trong giấy bạc .Ở trên Davis va Sacramento tuyện nhiên không có.
Hồi xưa, lần nào mẹ chồng lên Berkeley thăm tụi tôi, tôi cũng thập thò dặn.Me nhớ đem chả ốc hương cho con nha.
Me Nguyên lên thăm, lần nào cũng kệ nệ xách 100 viên chả cẩn thận ướp trong thùng đá. Rồi biểu tôi cất vô tủ lạnh ăn dần. Me còn pha thêm một hũ nước mắm gừng thiệt cay để tôi chấm với ốc. Nghĩ tới thì chỉ có biết chảy nước miếng thôi.
Món chả ốc gói trong giấy bạc, nhỏ nhỏ gọn gàng chừng ngón tay cái người lớn. Từng viên là hỗn hợp của thit ốc hương dòn dòn quết vơí thit heo xay dai dai , cắp thêm một miếng gừng cay và một cọng xả thơm lừng. Muốn ăn thì hấp nóng , với tí nước mắm Me làm.
Là hai vợ chồng đã có một món nhậu tưng bừng cả đêm rồi.
Ba năm trên Berkeley, mẹ chồng cứ kệ nệ bưng ốc lên. Tôi chỉ biết ăn. Không hề hỏi me là Me mua ở đâu hay bao nhiêu tiền.
Lần này, thèm. Tôi phải lần mò hỏi tùm lum dò hỏi chổ nào bán loại chả đó.
Hỏi Ba Nguyên. Ba cũng lắc đầu không biết. Cũng chỉ biết là hồi xưa me mua dưới Bolsa.
Tôi lần mò xuống Sài Gòn Nhỏ. Thăm bạn tôi. Rồi hỏi thăm về món chả ốc.
Bạn biết ở chỗ làm của bạn có người từng mua. Nên gọi điện thoại hỏi thăm dùm.Rồi.
Châu à, món chả ốc hương đó bán ở Hương Giang. Người ta bán 1$ một viên ( nghe tới đó tôi giụt bắn người ). Nhưng nếu Châu mua 100 viên, nó bán $90 thôi.
Tôi cám ơn bạn. Mà trong lòng năng trĩu.
Mắc như vậy. Mà mẹ chồng lần nào cũng tay bưng tay xách lên cho tôi. Tôi vô tâm. Chỉ biết há họng đớp thôi.
Cuối cùng vợ chồng cũng lần mò được tới Hương Giang. Tôi mua luôn 100 viên chả ốc. Nhưng dại dột, không biết phải dặn người ta là chỉ để đông đá, nên người ta cứ việc hấp luôn cả 100 viên.
Chờ hơn 45 phút cho người ta đem chả ra , tôi ôm đống chả nóng hôi hổi , móc tiền ra trả mà nhớ mẹ Nguyên quá trời .
Lên xe, hai đứa quất mỗi đứa luôn 5 cái . No ú ụ .
Càng ăn thì càng buồn và nhớ Mẹ Nguyên . Đúng là có Mẹ thì cái gì Mẹ cũng lo hết. Tới lúc mẹ mất rồi. Nội cái vụ mua chả ốc hương mà cà lýnh cà quýnh như vậy . Thử nghĩ những chuyện khác lớn hơn .
Mà những chuyện lớn hơn, thì đầy đống ngỗn ngang trên đường đời phía trước. Tôi vừa bóc vỏ giấy bạc, vừa ăn ốc, vừa không muốn nghĩ tới.
Là không có Mẹ Nguyên trên đời nữa, từ đây tôi phải tự mua chả ốc hương và cả những thứ khác mà ăn rồi.
Viết lại entry này. Như.
Một nén hương cho người đã khất.
7/16/09
Nhà Nguyên
Bà nội Nguyên nè. Cha bà làm quan, nhưng chết sớm. Để lai một bầy con lít chít và ba bà vợ. Bà nôi Nguyên là con cả, đi hoc Hà Nôi, ngành nữ hô sinh. Bà làm cho Pháp, có tiền. Bà nuôi hết em, cháu trong nhà. Bà giàu. Nhưng nổi tiếng là nghiêt. Ai không vừa ý bà, người ở lẫn người nhà, thì Bà cứ măc sức mà đánh.


Chồng đầu của bà mất sớm. Bà không lấy chồng nữa. Mà căp với người tình cũ, cũng làm quan. Mà sanh ra ba Nguyên. Ba Nguyên mang tiếng con quan, nhưng là con ngoai giá thú.
Hồi nhỏ, Ba Nguyên người hầu kẻ hạ, bưng bê . Mười tuổi mà vẫn chưa biết ăn một mình.
Trong hình , ba Nguyên đứng phía trước, với bà ngoại, và dì trong đám tang của một bà dì khác. Đứa con nít đứng chơi vơi phía sau, đeo tang trắng, để tang me. Là bác Phước. Hồi trước, tôi có qua Paris, sang nhà bác chơi. Bác chỉ vô mặt Nguyên. Nói với tôi. Bà nội nó ( tức là dì ruột của bác) ác lắm đó. Bác hay bi bà đánh nhứt.Ba nó ( là ba Nguyên) hồi xưa sướng muốn chết.


Chồng đầu của bà mất sớm. Bà không lấy chồng nữa. Mà căp với người tình cũ, cũng làm quan. Mà sanh ra ba Nguyên. Ba Nguyên mang tiếng con quan, nhưng là con ngoai giá thú.
Hồi nhỏ, Ba Nguyên người hầu kẻ hạ, bưng bê . Mười tuổi mà vẫn chưa biết ăn một mình.
Trong hình , ba Nguyên đứng phía trước, với bà ngoại, và dì trong đám tang của một bà dì khác. Đứa con nít đứng chơi vơi phía sau, đeo tang trắng, để tang me. Là bác Phước. Hồi trước, tôi có qua Paris, sang nhà bác chơi. Bác chỉ vô mặt Nguyên. Nói với tôi. Bà nội nó ( tức là dì ruột của bác) ác lắm đó. Bác hay bi bà đánh nhứt.Ba nó ( là ba Nguyên) hồi xưa sướng muốn chết.

Bà cưng thằng con trai đôc nhứt. Cưng quá nên ba Nguyên sinh hư. Ba Nguyên kể. "Bà không cho tiền, thì ba la hét, chửi rủa , đâp đồ cho tới lúc Bà xì tiền ra". Ai biết Ba Nguyên hồi ở Huế cũng nói với tôi một câu y chang. " Ông ấy đep trai nhất Huế, giàu có nhất vùng đó". Đến bây giờ ông vẫn còn thói quen ủi đồ trước khi đi ra đường, tóc chải mướt , chẻ bảy ba như ngày xưa.

Ông bà Ngoai cùa Nguyên. Bà lấy ông lúc 16 tuổi, ông 19. Bà làm mướn cho nhà ông từ năm 12 tuổi. Ông thương bà, cãi lời cha me, nhưt đinh đòi cưới bà. Bà kể. Lúc mới cưới Bà, ông hư lắm. Ông đi đánh bài, đi ngủ đò, đi nhâu với ban. Sau này ,ông mở xưởng làm hòm đầu tiên của Huế. Ông giàu. Ông mua ba căn nhà. Ông bắt đầu đi làm phước. Ông với bà có sáu người con. Me Nguyên là con gái thứ ba.

Năm 35 tuổi, sau ngày me Ôn chết vì ung thư da, Ôn ngoai Nguyên đột ngột quyết đinh đi tu . Lúc đó, Bà Ngoai Nguyên còn mang thai người con út, là cậu Tuê. Ông vứt hết , tai san, gia nghiệp cho Bà. Ông bán hai cái nhà ở Đông Ba, giao hết tiền vàng cho Bà, rồi lâp bà thờ ở nhà, ăn chay thờ Phât cho tới chết .

Me Nguyên là con gái cưng của ông. Me Nguyên đep, nhưng ốm yếu. Me kể, lúc binh, Ôn tư tay sắc thuốc, quat than hâm thuốc cho con gái uống.

Lúc trẻ, Me Nguyên mê áo dài và ngoc. Tháng nào cũng may vài cái áo dài, và đi mua ngoc ở ngoài chơ. Không có tiền thì Me Nguyên đi mua chiu , rồi nhờ người ta tới " đòi" tiền me mình.Bà ngoai Nguyên buôn mắm cà, và cho vay lấy lãi. Môt mình gồng gánh nuôi 10 miêng ăn trong nhà. Tiền đi may áo dài và mua ngoc cho Me Nguyên cũng nhiều. Còn lại, Bà đi cúng chùa, làm phước. Tôi hay cười, choc Mê Ngoai của Nguyên. Mệ đi cho vay năng lãi, rồi cúng Chùa lai , là sao ?


Nữ sinh Đồng Khánh , lớp của Me Nguyên nè.
Me Nguyên không thích lấy chồng. Bà đi làm, sống một cuộc đời hanh phúc với cha me, anh chi và các em. Nhà Ôn Mệ ở ngay canh sông Hương. Đep. Ôn trồng hoa. Ngày Tết, Me Nguyên kể, ngươi ta tưởng " nhà mình bán hoa". Tết tới, cả nhà súng sính quần áo mới, rổn rảng đổ xâm hường, đánh bài. Trời Huế lanh. Mai vàng nở vàng rưc ngoài sân với khu vườn lũng lẵng trái cây.

Me Nguyên găp Ba Nguyên lúc 35 tuổi. Ba Nguyên 43 tuổi. Ba Nguyên có vài đám. Nhưng ai cũng chê là trẻ quá," mất công cưới vể phải chìu chuộng". Me Nguyên có tuổi, có việc làm, lai chững chac, nhà giàu. "Nên Ba cưới". Ba Nguyên kể vậy.
Me kể. Lấy đươc Ba Nguyên , cứ tưởng " chuột sa hũ nếp". Vòng vàng, đám cưới linh đình.


Bánh Xèo nhìn nhìn bà nôi, khen Bà đep. Đám cưới , bà không " make up" , nên bà đep.



Sau ngày cưới, Bà Nôi Nguyên đòi hết vòng vàng. Me Nguyên tư ái. Me chồng con dâu không thương nhau. Me Nguyên khổ. Bà Ngoai Nguyên than" lúc ở nhà, sướng mắc chết. Lúc lấy chồng, ai ngờ nó khổ như vây. Mà nó dấu, ai cũng tưởng là nó sướng". Bà nôi Nguyên tối nào cũng lầm rầm ra vườn khuấn vái cho con dâu mình chết đi, măt xanh nanh vàng"


Me Nguyên năm 1973

Với mợ Yến. Mơ Yến là vơ câu Tâm, con cả của Ôn Mê Nguyên. Mơ là người Mỹ Tho. Câu Tâm là thiếu tá quân lưc VNCH, đóng gần nhà mơ Yến. Hai người ở với nhau có 6 người con. Mơ Yến nổi tiếng là đep và hiền. Sau giải phóng, mơ Yến lao ra làm ăn, buôn bán. Mơ đi theo người ta buôn chuyến. Rồi bỏ câu Tâm và sáu đứa con, theo người khác, vàng bac của hai vơ chồng, mơ đem đi hết luôn. Lúc đó, thằng Hậu , con út chỉ mới có hơn 1 tuổi. Câu Tâm dắt Nguyên ra bến xe Phú Lâm, về Mỹ Tho kiếm mơ. Mơ không về. Câu Tâm thất chí. Đem cả sáu đứa con về, vứt cho Ba Ngoai Nguyên. Doa" nếu Mạ không nuôi, tui cho cả đám uống thuốc chuôt chết cho rồi". Lần nào về, tôi cũng "đươc" nghe Me Ngoai kể chuyên này." Nó đã nói vậy, thì tau phải nuôi chứ làm sao". Sau giải phóng, Mê Ngoai còn cất đươc một số vàng. Môt mình Me nuôi hết cả con, cháu, người ở, vú giữ em, tất tần tần cũng hơn 20 người. Cứ hè về, Nguyên từ Sài Gòn về Huế" ăn nhờ cơm bà ngoai"

Năm 16 tuổi, cậu Tuệ đươc Ôn Mê cho đi du hoc. Ngày tiễn câu, 1972. Câu Tâm là người thứ ba, hàng đầu từ trái qua. Mơ Yến măc áo dài tím. Câu Tuê đứng kế Me Ngoai, hàng thứ hai, bên phải.

Câu Tuệ ở Oklahoma. Hoc về ngành dầu hỏa. Câu kể . Tiền của Mê cho chỉ đủ tiền hoc. Còn lai, câu phải đi làm thêm để chi tiêu. Ai ở nhà cũng kêu là cậu đi du học sướng. Ai biết là gần 20 du hoc sinh Việt Nam ở chung một căn phòng.
Sau ngày 30/4/75, người ta kêu câu lên tòa lãnh sư, câu quyết đinh ở lai Mỹ. Câu kể là câu buồn vì mất nước, hut hẫng vì nhớ gia đình, chán ngán vì tương lai. Sau này, câu có viêc ở Alaska. Câu làm nhiều tiền. Nhưng trên đó buồn. Làm bao nhiêu, cậu đánh bài hết. Mãi tới năm 1987, cậu về Viêt Nam lần đầu tiên. Câu chắc là một trong những người Viêt Kiều về Vn sau 75. Vé máy bay là $2000. Câu phải lấy Japan Airlines to Bangkok, rồi lấy Air france để về Sài Gòn.

Nguyên và đám anh em họ. 1974

Nguyên với Me.

Nguyên với Ba trước khi Ba Nguyên đi hoc ở Úc, 1974. Số Ba Nguyên hên . Ông chẳng hoc hành gì hết. Bữa đi thi, ông copy bài người ta. Thế mà ông đươc đi hoc. Me kể:" toàn miền Nam lúc đó hai người đươc chon". Nhưng theo lời ba Nguyên kể. Thì lúc đó 40 người đươc đi. và ông không có copy ai hết. Hoc đươc 1 năm, ông về thăm nhà. Thì giải phóng. 1975, Ba Nguyên bồng hai me con di tản. Ba me Nguyên làm sở Mỹ. Nên đươc ưu tiên. Ba Nguyên thoát vô trong. Nhưng Me va Nguyên bi lac mất ngoài đám đông.Thế là ông quành ra kiếm. Cả nhà bi ket lai.

Ba Me Nguyên ,1974

Sanh con Bon, cuối 1975. Sau 1975, cả nhà bắt đầu bàn chuyện vươt biên. Lúc đầu đi sang Lào, đường Campuchia. Tiền bac còn. Mỗi lần đi, Me Nguyên dắt theo chi Điễm để bồng con Bon và coi chừng Nguyên .

1978. Nhìn Ba Nguyên xơ xác chưa. Ngày ngày đi uống cà fe , bàn chuyện vươt biên. Ba Me Nguyên đi cả thảy 7 lần. Vàng bac, nữ trang theo người ta đóng tàu mà vèo vèo hết. Đi vướt biên không xong, thì kiếm đường chính thức. Ba Nguyên kể. Lúc đó, quá cưc rồi. Ngày ngày, ông đap xe lên lãnh sự quán, dò tên. Rồi về nhà, lươm bông cỏ, nấu cơm.

Tới khi sanh con Bê, 1978 thì đã hết nhẵn tiền. Hàng tháng, Ba nguyên phải ra Huế xin tiền bà Ngoai Nguyên . Bà cho tiền , vàng và gao. Bà nôi Nguyên có tiền, nhưng không cho. Vì bà và con dâu không ưa nhau. Nên bà cũng không cho con trai và cháu bà đồng nào hết. Me Nguyên lao ra đường bán chơ trời , và cũng để tranh măt bà nôi Nguyên. Những lần công an dep lòng lề đường, Nguyên phu me xách boc quần xoa mỹ, chạy. Có lẽ như vậy, mà sau này, mỗi lần về Việt Nam, Nguyên hay đứng lai dòm cảnh người ta bi rươt công an. Vừa chạy vừa phụ người ta dọn hàng.

Năm 80. Nhà Nguyên có giấy xuất cảnh. Câu Tuệ làm giấy bảo lãnh. Làm nhanh như vây vì Ba Nguyên nhìn giống" lai Pháp", nên ông khai là ông có quốc tich Pháp. Đi nhanh hơn. Chương trình ODP mới bắt đầu. Nên từ lúc có giấy tới lúc đi , cũng mất mấy năm.

Sắp đi. Me Nguyên lúc này đang có bầu cu Bin. Me kể. Me dấu. Sau ngày sanh cu Bin môt tuần, thằng nhóc còn đỏ hỏn. Me cứ bồng nó ra sân bay . Người ta không cho lên máy bay. Ôn Mê kêu để cu Bin lai, đi sau. Me không chiu. Đi thì đi hết mà ở thì ở hết cả nhà.Chuyến bay delay lại ba tuần để làm giấy tờ. Cu Bin rời Viêt Nam khi tròn 1 tháng tuổi.

Ngày ra sân bay.
30 tháng 3 năm 1983.
Air France bay một lần /tháng. Ôn ngoại mướn một chiếc xe đò chở hết cả nhà lên Sài Gòn tiễn nhà Nguyên. Lúc đó, ai cũng nghĩ, đi là không có ngày về.
Bê đứng hàng đầu. Bon đứng với em, rồi Nguyên đang chơi rubic. Bên canh là Thái, anh em ban di với Nguyên. Thằng nhóc đứng lấp ló phía sau lưng Thái là Kuki, em Thái.Me Nguyên kêu Nguyên đưa cho" anh Thái cái rubic đi con, mai mốt qua Mỹ, mẹ mua cái khác cho ". Nguyên không đưa. Sau nàu cứ hối hận mãi. Dì Hồng đứng kế me Nguyên ẵm cu Bin.
Từ ngày đó trở về sau, Mẹ Nguyên sang Mỹ đi làm nails nuôi hết cả đai gia đình ở Mỹ cũng như ở Việt Nam. Nuôi hết !
v
( Chi tiết viết lại theo lời Me Nguyện kể )
Subscribe to:
Posts (Atom)