Showing posts with label Marcus. Show all posts
Showing posts with label Marcus. Show all posts

4/28/12

Anh í

lên Seattle. Cực nhọc nhằn lắm nhá.
Nè. 
Anh í phải làm đồ ăn sáng cho các mợ trong lúc các mợ nhâm nhi cà phê , check email và post hình lên FB để hù pà con .


 Nè. Ngon không ?

 Hàng bầy ra nè.


 Ăn sáng xong thì anh í phải kiếm đường đưa mợ này đi coi mộ. Đi bộ leo núi leo đồi rả chân.



Và làm phó nháy.... 

Trưa phờ phạc rồi thì ...kiếm đường xuống núi ...

 Anh í phải dẫn mí mợ đi ăn trưa. Đồ ăn trưa trong quán nhìn hơi bị ngợp nha.




Cà phê sau khi ăn trưa nè. Các mợ quê mùa. Chưa / hay ít vô quán bar. Quán này hơi bị chick nhá .


Anh í phải đội mưa tháp tùng các mợ. Cứ vòng vo mãi hết hai ngày thế này .


Mà vẫn còn bị hai mợ này ép dẹp lép.


Nên anh í rất mệt.

 Mệt nên sên sến thế này nè.


Ăn trưa xong tất nhiên tới cơm chiều.


Chồng con mợ Lún Ghẻ ăn khen ngon. Bánh Xèo ordered trước. Mẹ làm cái này cho Xèo mai ăn trưa. Mẹ nói Anh í làm nhiều nhét tủ lạnh mai cho Xèo. Nhưng hàng của anh í đắt. Bà con vét hết. Hôm sau mẹ Lún bắt chước anh í làm cho Xèo món này. Nói Xè ăn thử xem có ngon như anh í làm không. Xèo phán liền. Anh í làm ngon hơn mẹ rồi. Nhột ghê !


Sau bữa ăn tối, anh í phải làm bữa ăn đêm. Ăn đêm là lúc 12 giờ đêm rạng sáng hôm sau í. Tiếng anh chắc gọi là "supper after big dinner"


 Thịt bò chia làm 4 dĩa to đùng thế này... 12 giờ đêm nhá.

 Cho cái anh đẹp chai có tài năng này và vợ chồng Lún Ghẻ nhắm với mí chai rượu trên bàn đó. À, có dịp coi bộ film đen trắng "Bookie" của anh chàng này. Đẹp không ngờ. Xỉn xỉn rồi ngồi tán chuyện art và film thâu đêm nha. Sướng gì đâu. Đời artist chỉ ước tới đó thôi là chít được rồi. Anh í nhỉ?



Hình này hơi bị mờ vì lúc này đã uống xin xỉn run tay rồi.




Tăc tặc, anh í lên Seattle mà như thế thì anh í rất mệt. Anh í nói anh í nằm xuống rồi không muốn đứng lên nữa. Chỉ muốn nằm luôn thế này thôi.


Và. Chỉ muốn lên tàu dông tuốt về Đức thôi.




Nhưng cũng chưa được vì anh í còn phải take care Happy . Anh í dẫn Happy đi chơi. Rồi lại tắm cho chàng. Nên Happy không fall in love với anh í mới làm chuyện lạ.



Ai ai cũng yêu mến và nhớ anh í.

Kết luận:

Tất cả mọi người chúng ta hãy noi gương , sống , học tập, làm việc và ăn chơi cực nhọc như anh í nhá.

1/20/11

Kẹt xe

ở Việt Nam thì ai cũng biết rồi. Hình ảnh đầy trên báo, trên mạng. Khủng kiếp cực kỳ. Lúc mình về nhà, mình tránh tối đa đi ra đường trong giờ cao điểm hay trời mưa, hòng tránh nạn kẹt xe.

Vậy mà lần này, mình bị kẹt xe thật sự. Chung qui cũng tại cái tội mê chai mà ra.

E hèm, chai gọi nhá. Giọng chai ngọt ngào ấm áp quá. Hỏi có phải Lún Ghẻ không. Hết hồn. Mình hỏi ngay lại. Có phải anh là công an mạng không ạ. Hhihih, chai kêu. Không. Marcus đây. Ối trời. Marcus. Thế là đi xách cái xe máy cùn của con em đi gặp. Trời lúc đó cũng bắt đầu mưa. Là điều tối kỵ ra đường nhá. Mà đã nói mê chai, nên nào xá cái mịa chi nữa.

Lúc về, thì trời hết mưa. Mình cũng quẹo được tới Kha Vạn Cân, là còn đâu chừng 5-7 phút là tới nhà mình. Thì.

Kẹt nhá. Kẹt cứng ngắt luôn chứ không phải " tình là hình là các phương tiện di chuyển rất chậm chạp" như trên một đài radio hay ra rả (kiểu, tại vòng xoay blah blah bladh, một bạn nghe đài nhắn máy với chúng tôi là các phương tiện hiện di chuyển rất chậm chạp, nhưng không sao, một tin mừng cho người điều khiển giao thông là một khi các bạn đã qua khỏi khu vực kẹt xe, thì tất cả các phương tiện có thể di chuyển lại....bình thường. Nhảm không chịu nổi).

Tiếp nè. Lúc đó cũng hơn 7pm. Đèn đường cái cháy cái không. Âm âm u u. Mà xe lớn xe nhỏ thì cứ đứng im, rồ máy rầm trời. Khói xe vùn vụt vô mặt mình nhá.

Mình sợ quá. Nhìn cái đống xe ngược chiều mình có ba cái xe đò. Mà đứng im thin thít thế kia. Cái đầu tiên tài xế tắt máy, bà con ló đầu ra dòm. Cái thứ hai khá hơn, tài xế bật đèn trong xe, cho....bà con thu xếp đồ đoàn, xuống xe đi bộ ...tiếp. Còn cái thứ ba, thứ tư. Mình không dám nhòm. Chỉ sợ lại bật ra khóc.

Đường Kha Văn Cân bé tí ti. Một bên là hàng rào xe lửa. Nên bà con ngược chiều mình lấn mịa nó sang phía vốn dĩ dành cho mình. Nên mình phải tạt hết vào phía bên lề, toàn sình và bùn. Nói chung mình cũng cà nhích cà nhích được chút đỉnh. Nhưng là tại mình lao theo mía anh nhào vô vũng bùn mà đi. Chứ lúc đó còn chê bùn sình thì chắc đứng im luôn.

Đâu được 15 phút cà nhích như vậy. Mình thấy đường về nhà Má còn xa quá. Mình tính khóc rồi chứ. Vì mình sợ không biết có còn cửa mà về được không.

Nhưng ngó qua ngó về, bà con thanh thản một cách lạ lùng. Chẳng ai cằn nhằn, chẳng ai ca thán chi. Có mấy đứa con nít cha mẹ chở đi học về, dũng cảm chống cằm ngồi trên xe. Dòm.Kiểu. Có mẹ gì đâu. Hết kẹt thì thôi chứ gì mà phải chuẩn bị sắp sửa khóc. Có một ông xe ôm, tống ba, không bảo hiểm, còn stop đám xe cà nhích phía sau ổng, rồi ổng bỏ chiếc dép nhựa của ổng, thò chân gắp tờ 50 ngàn của ai rơi xuống bùn nữa. Măc cho bà con phía sau la ó. Ổng cứ gắp cho xong tờ tiền thì mới nhích lên tiếp.

Dòm qua phía lề đường sình bùn, mình thấy không khí có vẻ vui và thư giản hơn. Bà con dừng xe , xuống quán cóc dã chiến ngồi ghế đẩu...nhậu chồm hỗm rất ưa là xôm tụ. Chờ. Hay người ta cứ tắt máy xe, gác chân lên xe, chống nạnh ngồi nhìn. Rồi chờ.

Có ai hoang mang như mình đâu.

30 phút sau, có action nha. Là ở đâu xổng chuồng ra một đống các anh bận thường phục xanh lá cây, nón kết, dùi cui. Mặt mày hầm hố, răng sún răng đẹp chi cũng nhe hết ra ngoài. La hét chỉ đạo....thông xe. Mía anh này thuộc loại dữ dằn. Chỉ chỏ bằng dùi cui gỗ. Anh kia. Đi qua phía bên này. Chị này. Đi qua phía bên kia.

Trước mặt mình có một vũng bùn Chúa khá lớn. Nói chung ai cũng tránh chứ không dám tự tiện lái xe vào như những vũng dân dã nho nhỏ hồi nảy. Một em phía trước mình ẻm tránh. Bị ảnh la. Tại sao chổ này trống (chỉ thẳng vô vũng bùn) mà mày không chạy. Đâm ra đường chi cho nó kẹt hả con.

Hahaha. Lúc đó, mình muốn cười thiệt to. Con bé kia cứ phóng ra đường chứ nhất quyết không phóng xuống bùn. Vì nó xài cao gót với vớ da. Mình thì lùi lủi lại phía sau chứ không dám chường mặt lên phía ảnh. Tự mình sợ mình mần chuyện ruồi bu, chửi ảnh một câu. Sao mày không giỏi mày đi đi. Thì ảnh dùi cui vô đầu một cái là toi.

Một vài em chai thích phiêu lưu cứ vũng bùn to đâm tới. Cũng không hầm hố chi. Mình tặc lưỡi. Thôi. Hy sinh đôi giày sắp đứt của mình mà chống mịa xuống bùn, sấn tới. Cũng không trơn trợt mấy. Cái bánh xe sau chỉ quẹo qua quẹo lại chút đỉnh. Chứ không đến nỗi chụp ếch.

Sấn lên được thêm khúc nữa thì bình minh ló rạng. Đội đặc nhiệm áo vàng, bụng bự, nón bồ câu trắng, xe mô tô lặc lè đã làm chủ được tình hình. Các anh này văn minh hơn mí anh áo xanh lá cây. Vì chắc các anh có dui cui điện, có mô tô, lại to cao mập béo hơn mấy anh kia. Anh ăn nói cũng nho nhỏ nhè nhẹ hơn. Kiểu. Chi đi lẹ lẹ dùm tui cái đi. Kẹt xe mà đi kiểu này chừng nào mới thông.

Các anh dùng dùi cui vung vẩy thông được một lối be bé cho phía đường của mình. Các xe be bé cùn cùn như xe của mình có lối thoát hiểm mà vùng vẩy.

Mình mừng run cả tay lái. Đa tạ các anh công an. Từ nay blogger nào mà còn chửi công an Việt Nam mất dạy là mình cự lại nhá.

Nhờ có các anh công an, mình mới về nhà với Má được. Chỉ tội cho đôi giầy sandal của mình. Đứt mịa nó rồi vì mình sấn nó lòi cả mười ngón chân trong bùn.

Thôi, chung qui cũng một lần cho biết với người ta. Có 45 phút mà đã than trời rồi. Tui ngày nào đi ngõ đó cũng kẹt thì sao. Con em mình sung sướng hỉ hả mắng mình như thế đấy.

Đúng là cái tội mê chai thiệt là đáng đời. Lần sau công an mạng Marcus có gọi thì mình phải đi coi bói trước vài ngày rồi mới phóng ra khỏi nhà nhá.

2/15/10

SGTT Xuân

Ngày 15.02.2010 Giờ 08:30

Hoạ sĩ Huỳnh Thuỷ Châu

“Khâu lại cùng nhau” nhân dịp tết của đỏ và vàng

SGTT Xuân 2010 - Là một người con của Sài Gòn, hoạ sĩ Huỳnh Thuỷ Châu đã định cư ở Mỹ được hơn mười năm. Tinh thần của mảnh đất và con người Sài Gòn len lỏi vào các tác phẩm đầy tính trăn trở của chị, tự nhiên như hơi thở.

Hoạ sĩ Huỳnh Thuỷ Châu và hai con tại xưởng vẽ của gia đình

Chị có còn thấy mình là người Sài Gòn sau bao năm xa xứ?

Tôi sinh ra ở Hà Nội, nhà tôi ngày xưa ở Thuỵ Khuê, khu tập thể đại học Mỹ thuật, nơi má tôi công tác. Ba má tôi là dân học sinh miền Nam nên tháng sáu năm 1975, tôi theo gia đình chuyển vào Sài Gòn và được “Sài Gòn hoá” từ lúc ấy. Tuy sinh ra ở Hà Nội, sinh sống và trưởng thành ở Sài Gòn, nhưng tôi lấy chồng người Huế, làm dâu xứ Huế và được học ở Mỹ một khoảng thời gian khá dài (tám năm) nên cái cảm giác là người Sài Gòn sau bao năm xa xứ rất lạ. Trong cảm giác ấy có sự hoà nhập của một Hà Nội tuổi thơ, nàng dâu của Huế và những kinh nghiệm có được khi sống ở nước ngoài.

Hình ảnh tết trong tưởng tượng của chị có màu sắc và bố cục như thế nào?

Tết ở Việt Nam luôn luôn tràn ngập màu đỏ. Màu đỏ phấp phới của cờ sao. Màu đỏ vuông vuông be bé của bao lì xì. Cái đỏ tươi rói mọng nước của dưa hấu. Cái đỏ dịu dàng của áo dài đi thăm thầy cô ngày mùng hai tết. Màu đỏ chí chách của vỏ hạt dưa văng tung toé khắp nơi. Màu đỏ trầm trầm nhang khói trong chùa. Kế đến là màu vàng. Vàng của hoa mai. Màu vàng của mâm trái cây trên bàn thờ ông bà. Màu vàng lung linh của mọi thứ đèn nhấp nháy suốt đêm mà không sợ tốn điện trong ba ngày tết. Vì những ký ức đó, vàng và đỏ luôn là hai màu chủ đạo trong sáng tác của tôi.

Bố cục cho chữ “tết” sẽ là một bố cục vừa mở vừa khép. Hình ảnh tết là một hình ảnh rất quen thuộc cho mọi người Việt Nam. Đó là bố cục khép. Nhưng tôi đoán, màu đỏ và vàng của từng người sẽ rất khác với màu vàng và đỏ của tôi. Hy vọng hai màu chủ đạo của tôi sẽ gợi mở ra nhiều màu sắc khác, nhiều cảm giác và suy nghĩ khác từ người xem.

Với tác phẩm sắp đặt Sài Gòn slum city (Sài Gòn thành phố ổ chuột), chị dành ra sáu tháng để biến xưởng vẽ của mình thành một nơi chuyên chở ký ức về quê hương và gia đình. Trải nghiệm đó đã giúp chị nguôi ngoai nỗi nhớ Sài Gòn như thế nào?

Không thể nói là sau khi làm xong dự án đó, tôi hết nhớ nhà, nhớ Sài Gòn. Nhưng phải nói là sau sáu tháng xây nhà trong xưởng vẽ, cảm giác nhớ nhà bắt đầu chuyển sang một giai đoạn mới. Hồi xưa tôi nhớ nhà một cách rất thụ động: hay khóc, hay than vãn, hay đòi về Việt Nam. Bây giờ, tôi nhớ nhà một cách năng động hơn: ít khóc hơn, nhớ về Việt Nam bằng con mắt tích cực hơn. Có những nơi ở Sài Gòn tôi chưa hề đặt chân tới, lạ lùng thay, tôi vẫn nhớ trong giấc mơ của mình. Đó là một cảm giác rất đặc biệt. Một Sài Gòn hoàn toàn mới trong ký ức. Mà nếu không đi xa, không xây nhà trong xưởng vẽ, thì chắc tôi không bao giờ có được.

Nổi bật trong các sáng tác của chị là tình yêu thương gia đình, đặc biệt là tình mẹ. Nếu như mẹ chồng chị là nguồn cảm hứng cho những sáng tác sắp đặt như Connection (Kết nối), mẹ chị – cũng là một hoạ sĩ – lại là nhân vật mang dấu vết mạnh mẽ trong các sáng tác văn học. Là mẹ của hai đứa con, chị nghĩ gì về ảnh hưởng của tình cảm gia đình trong sáng tác của mình?

Hầu hết những sáng tác của tôi là tôi đối thoại với chính mình, nhưng để dành lại cho hai đứa con. Tụi nhỏ sinh ra và lớn lên ở Mỹ, không sớm thì muộn, tụi nhỏ sẽ là người Mỹ gốc Việt chứ không là người thuần Việt được. Nên mỗi sáng tác của tôi đều ẩn chứa một câu chuyện nhỏ, để dành cho con sau này lớn lên hy vọng sẽ biết tới cái Việt Nam của mẹ nó. Cách chọn lựa chất liệu trong sáng tác của tôi cũng bị ảnh hưởng rất nhiều vì sự hiện diện của mấy đứa nhỏ. Tôi chọn chất liệu vải nhẹ nhàng (không độc hại) làm chất liệu chính thay vì sơn dầu (có độc hại). Với vải và kim chỉ, tôi có thể làm việc ngay tại nhà, vừa làm vừa có thời gian với con. Tôi thích may vá vì nó gợi nhớ tuổi thơ ở Việt Nam, khi đứa con nít nào cũng phải học kỹ năng này để may tên vô phù hiệu và vá lại những chỗ rách trên áo quần. Kỷ niệm đó ám ảnh tôi mãi. Tôi cũng dạy con mình may vá và thêu thùa. Thêm nữa, hành động may vá luôn đem lại cho tôi một cảm giác kết nối giữa tôi, quá khứ của tôi và con tôi, tương lai của tôi.

The Split – tác phẩm quilt về hàn gắn đất nước

Tôi ưa thích sử dụng quilting (loại tranh vẽ bằng vải kiểu Mỹ, vừa là tranh, vừa là mền đắp) trong rất nhiều tác phẩm cũng là vì con. Một tấm quilt, theo truyền thống người Mỹ, có thể gấp lại cất đi và được truyền từ đời này sang đời khác. Một tấm quilt cũng là một câu chuyện kể trước khi ngủ cho con. Nên trong sáng tác tôi thường dùng màu sắc hay hình ảnh nhẹ nhàng thích hợp với con nít.

Một đề tài từng gây tranh cãi rất lớn tại cộng đồng người Việt ở Mỹ là tinh thần hoà giải trong sáng tác của chị như Two flags (Hai lá cờ). Gần đây chị tiếp tục với câu chuyện hai màu đỏ và vàng trong dự án The 100 (100 con khỉ) được tự tay chị khâu bằng vải. Vượt qua mọi chỉ trích, chị đề cao tinh thần tự do sáng tác trong nghệ thuật và kêu gọi mọi người Việt Nam dù ở đâu cần biết chấp nhận sự khác biệt. Nếu được nhắn gửi bằng lời tới những người Việt trên toàn thế giới nhân dịp tết, chị sẽ nói gì?

Trong các sáng tác với may vá là phương tiện, Sewing back together (Khâu lại cùng nhau) là thông điệp mỗi chúng ta đều có một dự án “khâu lại cùng nhau” những gì vướng víu, bực bội, khó chịu để sống thoải mái và tốt hơn. Tết cho ta cơ hội đó. Tết là một dịp để mọi người Việt Nam quên hết mọi hận thù, mọi khó khăn, quây quần bên nhau với những món ăn truyền thống, tà áo dài truyền thống, hướng về tổ tiên, trân trọng hiện tại và ước mong một tương lai tươi đẹp cho mọi người Việt. Ở đâu cũng vậy, người Việt Nam dù có chính kiến khác nhau, quá khứ khác nhau, giọng nói khác nhau, đều mong có một cái tết tốt lành, hạnh phúc. Tôi mong mỗi dịp tết là một nhịp cầu để mỗi người Việt chúng ta có cơ hội ngồi lại với nhau. Hiểu nhau hơn, yêu nhau hơn và cùng nhau bước tới, cho một Việt Nam tươi sáng hơn.

Mạnh Cường Vũ thực hiện