Bạn lâu ngày mới gặp. 2 -3 tiếng đồng hồ bao nhiêu chuyện ngày xưa chuyện này xọ chuyện kia. Không đầu không đuôi. 2 đứa cười ha hả trong màn hình điện thoại. Lòng vòng dẫn dắt thế nào cuối cùng thì bạn ói ra chuyện này. Chuyện ni là có đầu có đuôi hẵn hoi nè.
Trước khi thi tốt nghiệp lớp 12 cả đám con trai của lớp rủ
nhau tới nhà anh Bưởi để ôn
bài sinh vật. Bạn mình nói là bạn giỏi về môn sinh nên bạn sẽ giúp cả đám con trai ôn
thi. Theo kinh nghiệm của Lún Ghẻ ngày xưa, đứa này làm rồi cho đứa
khác copy là kêu bằng ôn thi gòi đó nha. Mỗi đứa chịu trách nhiệm
một hai câu. Rất ư là hợp tác xã.
Nhà anh Bưởi đâu
đó gần bên trường Lê Quý Đôn nên thường là nơi tụ tập của đám con trai
và một vài đứa con gái. Hôm ấy không biết có ôn về môn sinh vật hay không nhưng
đám con trai hùn tiền lại mua rượu về nhậu làm tiệc chia tay trước khi tốt nghiệp.
Trong lúc nhậu, một thằng gợi
ý có rượu thì phải có một vài em gái. Ta nói có tửu thì phải có sắc. Bạn nhớ là trong một bầy con
trai mới lớn ni mà chỉ có một
thằng đầu têu là dậy thì tương đối đủ tiêu chuẩn
làm chỉ huy. Thằng nào cũng biết rượu
rồi nên tất nhiên là phải muốn biết luôn cái món sắc cho cân nên đồng
ý hùn tiền lại đi mướn một vài em về.
Có 2 thằng xung
phong tình nguyện. Từ nhà anh
Bưởi ni mà băng ngang qua dinh Độc lập là đã thấy hạnh phúc và tự do.
Ngay trước cửa Tao Đàn, hai thằng ni dẫn hai cô gái về. Chưa hiểu làm sao lại có hai . Hai thằng
ni nó biết ở nhà cả một tiểu đội đang chờ. Không đủ tiền? Hay lúc
đó chỉ có hai cô ngoài đó ?
Nhà anh Bưởi. Tất nhiên. Là. Không ai ở nhà, cả nhóm mời hai cô vào phòng của ông anh trai anh Bưởi. Bưởi nghe đâu là con út. Ông anh trai của nó lớn hơn nó 7- 8 tuổi hành nghề công an. Lún Ghẻ trộm nghỉ rằng cái vụ tình nguyện phá trinh hợp tác xã này quan trọng hơn nên chả đứa nào sợ công an chi chi nữa. Thế là cái nhà hai tầng biến thành cái lầu xanh chỉ trông một phút chốc. Lầu xanh thì đã có Thúy Kiều mà không có Từ Hải hay Thúc Sinh chi chi. Chỉ toàn là một đám trẻ vị thành niên chưa tốt nghiệp lớp 12 mặt đầy mụn, lông măng cái có cái không.
Háo hức? Thấp thõm? Lo? hồi hộp? Sợ ? Tâm trạng ghê.
Hai cô gái này đâu có ngờ ngoài hai thằng ở Tao đàn còn có
cả hơn mười mấy thằng ở trong nhà xếp hàng. Cung ít hơn cầu nên tất nhiên
mà phải xếp hàng thôi. Thời bao cấp Lún Ghẻ đã từng xếp hàng đi mua thịt
mua cá dầu hôi mua gạo sáng sáng xếp hàng lấy bánh mì. Mùa cúp điện phải
xếp hàng hứng nước. Nói chung cái gì cũng xếp hàng. Chữ viết tắt XHCN sau
này nghe bà con học tới bằng tiến sĩ dịch lại cho nghe là xếp hàng
cả ngày mà đúng nha. Nghỉ tới chuyện xếp hàng là ngao ngán lắm
rồi.
Vụ ni. Tặc tặc tặc. Thách mọi người học cho hết ba cái bằng
tiến sĩ. Cũng.
Chưa bao giờ nghe nói tình nguyện phá trinh cũng phải tuần
tự xếp hàng như thế này.
Hai cô gái vào phòng
nằm trên giường không mặc quần áo gì hết cả đám con trai ở ngoài thay phiên
nhau vào phòng khám phá.
Bạn mình kể tới
đây thì làm một hơi câu này không kịp chấm phẩy chi chi hết.
Nghe bạn mình kể
tới đây là Lún Ghẻ há hốc mồm. Chuyện này 34 năm rồi bữa nay mới có thằng khui
ra nè. Lún Ghẻ lấy cái viết ra hỏi “thằng nào thằng nào thằng nào” Bạn nói phải trên 10- 12- 13. Lún Ghẻ ngồi chăm chỉ nhớ rồi viết ra
tên thì cũng được 10 đứa. Bạn khẳng định phải trên 12 đứa. Lún Ghẻ
chuyển sang công tác điều tra hỏi chi tiết nè. Đứa nào được xếp hàng đầu
tiên đứa nào xếp hàng cuối cùng. Có theo thứ tự danh sách ABC ? Hay trong lớp là lùn thấp nhỏ
bé được đứng trước? Hay theo kiểu giang hồ to con cao lớn sẽ được ưu
tiên ? Hay cho công bằng làm giấy bốc thăm?
Bạn nói không nhớ đứa nào đầu tiên nhưng
mà bạn nhớ rõ mồn một đứa
nào là người xếp hàng cuối cùng. Chúng bay có xài bao cao su không. Không.
Thời đó bao cao su còn mắc tiền hơn tiền công trả cho hai cô đó . Nào
là tiền rượu rồi tiền sắc mà phải hơn mười em chai hùn lại mới đủ
thì tiền đâu nữa mà bao cao su với chả bao cao su. Nghe sao mà thương quá chừng chừng. Không
thằng nào hoa mai công tử sau vụ này chắc tại được ông Lê Quí Đôn ông í thương mà che chở
cho.
Bạn kể
tiếp . Có thằng vô chưa đầy một phút đã đi ra. Đứa ra thì đứa khác vô. Bạn
tỉ tê kể tới đâu Lún Ghẻ tỉ tê choáng váng tới đó. Không biết đứa
nào chuẩn bị sẳn một xô nước và một cái thao phía dưới cái giường hai cô gái
đang nằm ở phía trên. Mỗi lần phục vụ xong một thằng là hai cô nhảy xuống múc
nước trong xô dội vào thao rửa ráy để tiếp thằng kế tiếp. Ngày xưa thô
sơ giản di bất ngờ. Nhưng là rất
chuyên nghiệp rồi đó. Nhỉ. Thương hai cô này lắm luôn đó.
“Tỏng tỏng tỏng” là một dấu hiệu rất riêng của đám con trai
để nhắc nhớ về cái vụ hợp tác xã này.
Phi vụ hoàn thành cũng được chín mươi phần trăm có nghĩa
là chỉ còn một thằng cuối cùng.
Thì.
Anh trai của Bưởi
về nhà. Lún Ghẻ nghĩ trong bụng tụi này ngu chơi vơi nha. Đáng lẽ phải
để một thằng đứng canh cửa. Thằng nào đã tác nghiệp xong thì phải làm chiến sĩ
giữ nhà canh me. Nói chung các em chai này ăn uống thiếu thốn dậy thì chưa đầy
đủ lông ngắn lông dài còn lộn xộn nên vẫn còn ngây thơ chơn chất lắm. Vả
lại vụ này chắc cũng là bất ngờ đáng lẽ là phải ôn tập môn sinh vật để thi tốt
nghiệp. Cuối cùng chỉ tập trung xếp hàng ôn tập môn vật chứ không ôn tập môn
sinh.
Anh trai của Bưởi bước vào nhà. Anh nhìn thấy cảnh tượng kinh khủng bất ngờ tất
nhiên là anh nổi điên. Hét chúng mày là đồ khốn nạn. Cút xéo ra khỏi nhà
tao. Cả đám sợ quá giải tán. Cái thằng
cuối cùng sợ xanh mặt mà cũng cố gắng lịch sự “em mời anh. Anh thử đi.”
“ Không thử ”.
Lún ghẻ nghỉ thầm chắc anh trai của Bưởi phải đem cái giường mà chặt
ra làm từng mảng nhỏ rồi đi đốt phông lông phi tang chứ để đó làm chi. Gớm
quá.
Túm lại cái thằng cuối
cùng không làm được gì cả. Hận thù đằng đằng. Nó hận anh trai của Bưởi và hận nó có cái tật nhường
nhịn bạn bè mà mất phần khám phá. Lún ghẻ hỏi thằng cuối cùng phải mất tiền
không được cái gì à?
Bạn tiếp
tục kể sau này cả đám ngượng ngùng sợ hãi nhìn nhau không dám nói cũng chẳng đứa
nào hỏi là đứa nào đã phá trinh có thành công hay thất bại chi chi không.
Cảm giác như ri? Lên mây xuống núi ngã ngựa dập dìu hay bập bùng ra
mần sao ?
Bao nhiêu năm sau
hội ngộ trên Facebook bạn
mình điểm danh rồi nói. Cả đám con trai trong lớp 12 ni có trong vụ này đều đang còn sống nhăn
răng. Chưa thằng nào chết. Nguyên văn lời này nhé.
Nãy giờ Lún Ghẻ sốc quá hỏi tại sao tụi bây nghỉ sao mà
lúc đó làm như vậy. Bạn mình hút
thuốc lá phì phèo phù vô thẳng màn hình
điện thoại. Trầm ngâm một hồi rất
là lâu nha.
Rồi nói trống không,
“đâu biết đâu mới lớn muốn thử muốn biết.”
Qua ngày hôm sau có đứa bâng khuâng cảm hứng làm một bài thơ kỷ niệm.
Lớp mười
hai chia tay trong giây phút
Nhậu no say đứa đứng đứa nằm la
Xong tất cả anh em cùng đi phụt
Ôi cuộc sống hôm nay sung sướng thấy bà
Sài Gòn, 1989
Chữ phụt không phải của tác giả bài thơ, mà là của
cái thằng đầu têu, thằng
duy nhất trong thời gian đó tương đối dậy thì.
34 năm không gặp. Tưởng chừng đã cũ. Mây bay bao năm
tưởng mình đã quên. Chớ thiệt ra chuyện ni là. Còn nhớ và còn mới
như yêu tinh. Đây chỉ mới là một người kể thôi nha. Mà đã vi vu lãng mạn
nham nhở hồi hộp sống động như thế này.
Thương. Rất là thương. Một thời lũ quỉ đói lết qua
đường qua tuốt luốt Tao Đàn mới ghê.
Chép lại nguyên xi tại Seattle. Tháng tư 2023