Ngày xưa sến. Chảy nước luôn nha.
Vậy chớ bây giờ. Mong một chút sến như ngày xưa. Khó nha. Chép thơ. Làm thơ. Giờ không biết thơ của ai . Mà một nùi như vầy nè. Ngày xưa âm thầm tuổi yêu đương dữ dội chấn động địa cầu không ai biết. Ép cất dấu bao nhiêu lâu. Giờ đem ra. Hỡi ơi là sến.
Nè.
Anh vô tình lắm anh nghe chưa
Môi tôi khô rát tựa nắng trưa
Mắt tôi sụt sùi khóc như mưa
Còn anh thì cứ như xưa, bực mình
Ngôi sao
Đang lấp lánh trên cao
Soi vào mắt nỗi u hoài
Hờn dỗi
Sao vụ tắt
Bầu trời đen
Thở dài
Lại giận
31 tháng ba 1 9 9 2
Anh về, giọt nắng ấm môi em
Anh về, “ đen xì” trong hạnh phúc
Anh về, tâm hồn em bớt trống
Anh về, gió lại thổi trong lòng
Nhưng em bỗng sợ
Anh về, nhưng vẫn lại đi
Anh về, em giữ được gì
Hạnh phúc, kỷ niệm,
nhưng quá ít
Em sợ hạnh phúc mỏng như tơ
Tương lai vẫn u mờ
Gió lạnh quất ngang vai
Giọt nắng rất ấm
......Nhưng rất nhỏ
Một trận mưa rào.... cũng đủ tắt trong lòng em
Em sợ... bởi thế
Em cần một mặt trời
Bay tạt cho em trận mưa, trận bão
Để tâm hồn em cảm thấy bình an.
Để nụ hôn được sống ngọt ngào
Để đôi mắt em bớt vẻ lang thang
Và để trái tim của em được mãi mãi là của anh
ngày 7 tháng tám , 1 9 9 1
Em thắc mắc sao mặt trời vẫn sáng
Hoa vẫn nở và xuân vẫn chưa tàn
Sóng vẫn vỗ rì rào nơi cửa biển
Chim vẫn bay và cây cối vẫn xanh
thì
Chẳng ai biết sắp đến ngày đất sập
Mây sắp đen và giông tố sắp thành
Ngày tận thế đang lầm lụi đến
Khi người tình xa em mãi mãi
Buổi sáng mai khi em tỉnh lại
Nhịp đập con tim sao vẫn cứ bình
thường
Mặt buông sầu lệ cứ vấn vương
Không ai biết trời này sắp hết
Khi một lần anh nói tiếng chia
tay
Hát cho em nghe
Một mình em thôi nhé
Khúc độc hành anh in hẵn trong tim
Giọng đê mê những âm hưởng ngọt ngào
Bối rối rơi vào vòm môi...
Thật nhẹ
... Em ngạc nhiên sao anh không hát nữa
Chưa xong mà
Dạ khúc buổi ban trưa
Nghe lấp lánh tiếng ve đầu hè
Nghe thấp thoáng cành
phượng rung rinh lá
Anh bật dậy dạo lại khúc nhạc đầu
Giọng khàn khàn nghe sao thanh chi lạ
Tiếng trầm trầm làm rối mảnh hồn thơ
Ngọn đàn này tựa tựa mỏng hơn tơ
Đan cho chặt hai trái tim màu tím
Tiếng đàn anh vươn lên vai lên tóc
Để cuối cùng đậu bến ở môi em
Khiến cho em có cảm giác say mèm...
....
Bổng em giật mình !
Ôi chao hoảng hốt
Anh ơi anh, đàn nữa
Ơ kìa.
Thôi là hết anh đi đường anh
Buổi đêm về bầu trời lạnh ngắt
Gió nhẹ
nhàng héo hắt tung bay
Sương lạnh rơi cho mọi lúc thêm đầy
Để tình
mình lãng đãng chốn phiêu lưu
Trái
tim này em đâu dám yêu nhiều
Lá rơi èo uột trên con đường lát nắng
Gãy lào xào dưới gót chân son
Mây gió trên đầu nghe sao xa vắng
Em buồn cả nước cùng non
Thôi
là hết anh đi đường anh
Nghe tê buốt lòng em khúc nhạc hao mòn
Tình chẳng thành, chẳng tròn dù đôi chút
Vỡ tan hoang như bọt xà phòng
Tình của ta dù có cũng bằng không
Thôi là hết anh đi đường anh
Tình là hết, ôi duyên tình đã chết
Biết
làm sao gom nhặt những vụn tình
Tình tắt thở mà chẳng hề trăn trối
Bối rối làm chi thôi vuốt mắt liền bờ mi....
Thôi là hết anh đi đường anh.
Người vô tình hay cố lòng không biết
Em đứng đây hiện diện kế bên người
Vô tâm cứ nói cứ cười
Cười cười nói nói
chín mười người.
Ngoại trừ. Em
Em thấy hơi ngồ ngộ
Bởi anh ưa băng mình trong mưa
Khi đến với em
Mình mẩy ướt nhem
Đôi mắt long lanh lướt thướt
Đôi giày sủng nước mềm lòng em
Lúc đầu em kêu anh là thằng ngố
Cứ ngô nghê ra mưa cho ướt nhẹp làm chi
Sau quen dần em cũng thấy dễ thương
Rồi bỗng nhiên em có một thói quen
Mong trời mưa đến
Để được chờ được đợi.
ngày 14 tháng sáu 1 9 9 1
Yêu nhau làm gì bao lần em tự hỏi
Để muôn đời chỉ làm khổ nhau
Những cuộc tình vàng vọt xanh xao
Như những cái bẫy mềm mại
Ngọt ngào trong đau đớn
Yêu nhau làm chi
Bao lần em thắc mắc
Để muôn đời khóc lụy đau thương
Những cuộc tình dẫu có bình thường
Luôn được đong lường bằng những dòng nước mắt
Ấy thế mà nhân loại vẫn cứ yêu
Hăm hở lao vào với sự suy tính một chiều
Lao xả vào yêu để trái tim bị cứa nát
Đôi
dòng lệ đổ khi sự tình quá muộn
thất vọng ngày 7 tháng tám 1 9 9 1
Tình thứ nhất
Chỉ một lần tôi đã thấy yêu anh
Nhưng chẳng nói gì mà chỉ im lìm
Anh ngốc thế sao vô tình tất cả
Hay cũng như tôi anh chỉ làm thinh
Để con tim bỏ ngỏ thật tội tình
Để lửa đời thiêu cháy tuổi thanh
xuân
Yêu âm thầm là không dám ngỏ
Là ngọn cỏ bị vứt bỏ trong đời
Ngọn cỏ xanh dần dần héo úa
Đời cứ trôi vì hai kẻ im lìm
Anh có hiểu
Anh có hiểu khi tim em rung động
Hình bóng anh đẹp đẽ giữa chiều hồng
Là bắt đầu những chuyện vô duyên
Của em đó anh ơi có biết
Em yêu anh bao giờ cũng tha thiết
Nhưng với anh “còn lâu” em nói vậy
Anh có hiểu em thường hay lén
Đạp xe đạp xe ngang nhà dẫu vẫn biết chẳng gặp
anh
Chiều thứ bảy một mình đi chơi phố
Buồn thật buồn nhất định chẳng rủ anh
Bởi vì sao anh ơi có hiểu
Đời con gái mong manh như cành liễu
Nhưng đầy tự ái và lắm sự dối gian
Những cơn gió lang thang thổi tới
Vẫn ngã đung đưa mà chẳng chuyện trò
Dù vẫn mong ngọn gió nào tươi mát
Để gửi mình lã lướt tình yêu
Nên anh ơi đừng huyên thuyên chuyện khác
Cứ tỏ tình chân thật với lòng em
Em tự hứa sẽ yêu anh mãi mãi
Chuyện 2 đứa
Em yêu anh thật nhiều
Nhưng làm sao dám nói
Chỉ gới
tình theo gió
Len vào giấc chiêm bao
Anh yêu em thật đầy
Nhưng lòng còn ngờ vực
Khi điều ấy có thực
Rằng em cũng yêu anh
Ồ, hai đứa chúng mình
Yêu mà không dám tỏ
Chỉ gửi tình theo gió
Vì chẳng có tự tin
Em yêu anh thật nhiều
Nhưng em chẳng nói ra
Anh phải nói trước chứ (!)
(Ai bảo là con trai)
Anh yêu em thật đầy
Nhưng em có yêu anh (?)
Lỡ anh chót ngỏ lời
Em chỉ cười mai mỉa
Cứ thế và cứ thế
Tình hai đứa chúng mình
Lặng căm và im lặng
Chẳng ai nói câu yêu
Rồi hai đứa chúng mình
Lớn lên quên quá khứ
Hối hận
thì đã muộn
Hai chúng mình xa nhau
Mưa (II)
Sáng nay nắng đổ
vai em
Chiều nay mưa đã
sợi mềm rơi rơi
Mưa rơi mái tóc
tơi bời
Thẩn thờ rằng Tết
mà trời đầy mưa
Hôm nay Xuân đến
bị lừa
Sài Gòn mới nắng
đã mưa bất thần
Mưa (III)
Sáng nay nắng đổ vai mình
Chiều nay mưa đã làm thinh rơi đều
Mưa rơi lên tóc thật nhiều
Còn rơi ướt áo nhưng liều mình đi
Bước đi lòng lắm ngờ nghi
Sợ rằng anh chẳng đợi khi mưa về
Cây dù nước nhỏ dầm dề
Nghẹn ngào muốn khóc bốn bề vắng
tanh
Quay về nước mắt long lanh
Lẫn trong dòng lệ trời xanh chan
hòa
Giận anh tức tưởi khóc òa
Nhưng xong chợt nghĩ khóc mà làm
chi
Yêu tha thiết thì mới đi
Chứ như ong bướm là thì không
yêu
Không yêu cũng chẳng cần yêu
Chẳng cần nên chẳng khóc nhiều tốn
hơi
Trăng hôm nay tròn tươi và sáng
rõ
Từng sợi trăng buông thỏ thẻ trên
đầu
Tắm gội cho tôi bằng sợi mềm óng
ả
Len lỏi trong đêm như những giọt
đàn sầu
Trăng hôm nay mềm tươi và sáng trắng
Nên bầu trời bớt vắng vẻ hoang vu
Gió trăng xanh làm lịm chết ánh
sao trời
Làm lòng tôi cũng từng ngần mê đắm
Trăng hôm nay thật hiền nhưng thật
ác
Giết lòng ta bằng những mảnh
trăng vàng
Giết hồn ta bởi nhấp nháy cô đơn
Dìm chết ta bởi ánh vàng ngập ngụa
Đã lâu rồi tôi chẳng làm thơ
Vẩn vơ đi những bước trên đường
Vương nỗi sầu trên vầng tóc rối
Dối lòng mình bằng những phút cô
liêu
Chiều nay thì đã nhận ra nhau
Lao xao trong khung trời bé nhỏ
Võ vàng nhìn những lá me bay
Tay trong tay bởi niềm tin bất diệt
Anh nhìn em nhưng nào biết là em
Em nhìn anh nhưng cũng chỉ ngợ
ngàng
Dấu tình thương dưới hai hàng mi
khép
Bởi bất ngờ nên tim ép lòng nhau
Anh đứng đó nhìn em chăm chú
Còn em ư, em tìm kiếm anh hoài
Không được nên lạc loài giận
dỗi
Ở tận lòng, ngoài mặt vẫn tươi
Em đứng đó giữa muôn nghìn áo trắng
Dáng bơ vơ nhỏ bé lạ thường
Trong sân trường em vẫn đứng tìm
anh
Mắt em buồn long lanh giọt
nước
Anh vội gửi gió về làm khô lệ
Rồi mượn bàn tay gió vuốt ve
Mơn trớn em bằng những phút mát
lành
Em mỉm cười thôi không buồn không
giận dỗi
Khẽ khàng bước về phía đám bạn trẻ
xinh
Vì em tin cơn gió nhẹ nhàng
Sẽ tắm cho em những tràn trề hạnh
phúc