Bà sinh ra trong một đại gia đình người Việt gốc Hoa
tại Sài Gòn. Bà là con út và cũng là con gái duy nhất trong gia đình có 7 anh
chị em. Mẹ bà đẻ liên tiếp ba cặp sinh đôi toàn con trai trước khi sanh bà. Lúc
bà ba tuổi. Mẹ bà có bầu lần thứ năm. Cũng một cặp trai sinh đôi. Nhưng hai đứa
con chết ngay lúc sau khi sanh. Mẹ bà mất máu nhiều quá nên cũng mất sau một đó
một tuần. Lúc đó bà mới tầm tầm 3 tuổi. Bữa đó bà trốn ngay góc kẹt trước cửa
phòng mẹ.Thấy bà mụ đi vô đi ra. Nghe lao xao người này người kia. Nghe mẹ mình
gào thảm thiết. Thấy người ta gói em đứa em song sinh vô trong tấm mềm đem ra
ngoài. Hình ảnh đó trong tâm trí một đứa con nít mới ba tuổi. Bà nói bà không
bao giờ quên. Sau này bà nằm mơ rất nhiều. Bà thấy hai đứa em song sinh hiện về
trong mơ. Càng lớn tuổi hình ảnh hai đứa em càng rõ ràng. Tuy bà không có biết
mặt. Nhưng bà biết. Chúng cười với bà. Chơi với bà. Nói chuyện với bà. Bà lớn
lên trong một niềm tin bất diệt là hai đứa em bà chết đi nhưng linh hồn lẫn quẩn
đâu đó lúc đó rồi nhập thẳng vô bà. Nên bà sống không phải cho mình bà mà cho
ba người.
Bà lớn lên dưới sự nuôi dưỡng của bà nội. Bà nói bà
nội không có thương nhưng cũng không ghét. Chỉ chăm sóc ăn uống tắm rữa chu
đáo. Nhưng bà nội ít nói chuyện với bà. Vì bà là con gái cũng không được đi đâu
ra khỏi nhà. Không giao lưu bè bạn chi hết. Tối ngày ru rú trong góc kẹt.
Bà lớn lên như một cây dại èo uột trong nhà đủ nước
đủ đất nhưng thiếu ánh sáng mặt trời. Bà nhỏ con. Tóc lưa thưa. Sắc da trắng
xanh. Còn nhỏ mà đã thấy nét tiều tụy của một vóc dáng khô cằn. Chỉ có đôi mắt.
To. Trao tráo. Người nhìn vào thấy tròng trắng nhiều. Hể nhìn ai thì nhìn không
chớp. Vô cảm.
Gia đình bà thuộc loại đủ ăn đủ mặt. Ông nội ngày
xưa có tiệm thuốc bắc giờ giao cho ba của bà trông coi. Ba bà thông thạo nghề
thuốc bắc và châm cứu. Nhưng ông chuộng Tây. Cho sáu đứa con trai đi học tiếng
Tây. Chỉ truyền nghê thuốc bắc cho hai đứa con trai đầu thôi. Lúc anh trai bà
con nhỏ. Ba vời thầy về nhà dạy chữ. Bà âm thầm ngồi thu lu một góc nghe lén.Vậy
mà biết đọc biết viết. Ba bà lúc đó mới thấy là bà thông minh. Cho đi học chung
với mấy anh trai. Lúc ở Việt Nam bà đã nói được tiếng Pháp một chút tiếng anh
,tiếng hoa ( Quảng và tiều châu) và tiếng Việt.
1979 cả gia đình gom vàng đi theo diện bán hơp pháp.
Lúc đó bà 15 tuổi. Sang Mỹ bà tiếp tục học trung học một hai năm nữa rồi đi làm
chứ không học tiếp Đại học. Các anh lần lượt có gia đình ra riêng tự lập. Chỉ
có bà là gần như không có bạn bè giao
lưu cũng không có bạn trai. Suốt 20 năm đầu ở Mỹ, cứ đi làm rồi về nhà với ba
và bà nội. Bà làm lao công trong trường đại học. Lặng thinh như cái bóng. Người
duy nhất bà tiếp xúc là bà supervisor. Cũng không ai nói với ai điều chi. Ngoại
trừ công việc.
Đi làm xong thì về nhà. Cũng lại như cái bóng. Đi ra
đi vô. Ai làm chi thì làm. Bà không nói chi. Những lần tụ họp gia đình
các anh cũng làm mai người này người kia. Mà bà cứ làm thinh. Đồng ý hay phản đối
đi cũng không ai biết. Chỉ biết. Người được làm mai hễ nhìn thấy cặp mắt vô hồn
vô cảm của bà thì. Người ta cảm thấy bất an. Rồi cũng lặng lẽ rút lui.
Tới khi bà 35 tuổi bạn của bà nội giới thiệu cho ba
bà ( hay cho bà) một người đàn ông ở Hồng Kông. Kêu cứ làm giấy tờ bảo lãnh người
đó qua. Chứ giờ bà cũng khá lớn tuổi rồi. Bà cũng gật đầu. Hai người chưa bao
giờ biết mặt. Cũng chẳng ai nhìn thẳng vào mặt nhau để mà từ chối rút lui hay đồng
ý. Hai ba năm sau người đàn ông đó qua.
Lễ cưới cũng nhỏ gọn nhẹ. Người chồng của bà không
nói tiếng Anh. Hai người nói chuyện với nhau bằng tiếng Quảng. Mà cũng không
nói năng chi nhiều. Bà kể lại. Có gì quan trọng mới nói. Không thì bà cũng
không biết nói chi. Chồng bà cũng làm thinh.
Ông siêng. Đi làm hai ba việc. Bà cũng đi làm. Chẳng
ai dính dáng tài chánh của nhau. Cũng ít ăn chung. Họa may phải những dịp tụ tập
trong gia đình thì hai người mới hành xử như vợ chồng. Chừng hai năm thì. Bà có
bầu. Sanh con gái. Lúc sanh. Bà bị hoại thư máu ra rất nhiều. Nhớ cảnh của mẹ
mình. Bà hoảng hồn. Bà sợ. Bà sợ con gái mình chết. Cả nữa năm bà cứ nằm ôm
con. Tối mất ngủ vì sợ con chết. Bà bỏ việc. Chỉ ngồi ở nhà cả ngày nhìn con. Thấy nó
ngủ thì ngồi nhìn trân trân theo dõi hơi thở của nó cho tới khi kiệt sức thì
thôi.
Trước giờ chưa thương ai vô cảm vô hồn có chồng cũng
không tình cảm chi. Hạnh phúc duy nhất của
bà là được ngủ hàng đêm. Để được nói chuyện với hai đứa em song sinh. Trong giấc
mơ. Giờ có con. Bà mất ngủ. Bà thấy nỗi lo phập phồng cả năm nay choáng váng
quá mà không biết tại sao. Chỉ biết nỗi sợ hãi ngày càng to. Choáng hết tâm tư
của bà. Choáng hết sức lực sống cũa bà.
Bà nghĩ tại chồng bà làm bà có con nên mới khổ sở
như thế này. Bà quyết định không gần ông nữa. Lòng vô hồn vô cảm tự dung biết
thành nỗi sợ hãi rồi trở nên căm giận hồi nào không biết. Trong đời bà chần dần
có một ông chồng là người ở với bà mấy năm nay. Nên rất tự nhiên bao nhiêu thứ
thịnh nộ căm giận bà nén trong lòng đổ dồn ra cho ông chồng. Tâm tính khác trước
nên cách sử sự cách nhìn cách nói chuyện cách đi đứng vô hình cũng thay đổi.
Ba bà tinh ý. Tuy bà không nói ra nhưng ông thấy con
gái có gì khang khác sau khi đẻ con gái. Con gái ông chưa bao giờ vui vẽ hay hạnh
phúc sau khi vợ ông mất nhưng ông cũng chưa bao giờ thấy ánh mắt long lên sòng
sọc thất thường một cách thường xuyên như vậy.
Ba năm sau ba bà dè dặt khuyên nên đẻ đứa nữa kiếm
thằng con trai. Ông nói tử vi . Nếu không con trai thì đời con sẽ khổ hoài. Có
con trai nó sẽ cải tạo cái số của con. Bà ừa. Rồi bà đẻ con trai. Bà đã 45 tuổi. Binh viện
không cho đẻ thường mà mổ. Lần này mọi sự bình an. Bà bớt lo lắng hơn. Thằng
con khỏe mạnh có cái khóc ngằng ngặt suốt đêm tới khi một tuổi. Nhất là khi có
ông chồng ở nhà. Bà tin là vía ông xấu nên con trai bà không được bình yên.
Ông chồng đi làm từ sáng tới tối khuya mới về nuôi
cho bốn miệng ăn. Chưa bao giờ mở miệng than phiền một câu. Bà ở nhà cũng như bà nội năm xưa nuôi hai đứa con. Mà không
có âu yếm nói chuyện đi. Nuôi mà không có dưỡng. Nhưng trong nhà cũng tầm tầm bình bình vậy năm này tháng nọ.
Ông về lăn ra ngủ mai đi làm tiếp. Đưa tiền cho bà
nuôi con.
Gia đình lớn của bà. Tưởng cô em gái của họ.
Thế là ổn.
Gia đình lớn của bà. Tưởng cô em gái của họ.
Thế là ổn.
Ai dè !!!!