11/17/10
Nhảm chút
2. Cũng chuyện dân mình. Giỏi ăn hiếp nhau. Cứ nhè ra thịt Việt Nam nhảo nhét mà đè nhau cắn xé. Dek có dám ăn hay hiếp thịt ông Mỹ, chắc vì dai quá, hay ông Tàu, vì ngán mỡ quá, hay ông Liên Xô, chắc vì quá hôi lông. Nhỉ. Có bài báo trên Người Việt á. Dằn mặt là nếu dân hải ngoại không cảnh giác, dân Việt Nam đem văn hóa Diệt Cộng qua hết bên này, đồng hóa hến dân Việt Nam bên này, thì riết rồi mình nói như Diệt Cộng. Chán! Nói như Diệt Cộng mà nói mần sao. Sao người mình cứ bao đồng lo nghĩ như điên thế nhỉ. Không lo con cháu mình không nói tiếng Việt, toàn xì tiếng anh, tiếng Hàn tiếng Hán thì nó có chửi mình tiếng chi , mình cũng đek biết gì. Lo chi bi đồng hóa bởi người Việt Nam ( mới ở Việt Nam qua là mang tiếng Việt Cộng). Chứ không phải mấy ông quốc gia tự hào là tụi VC đã bi giết sạch lúc 1968 Mậu Thân rồi sao. Giờ đâu mà lòi lắm Việt Cộng thế.
3. Chả trách dân Việt thua liểng xiểng trong cuộc bầu cử vừa qua. Tự vì không có đoàn kết đó. Người này mới thông báo lên tham gia tranh cử thì có người phía dưới nắm mịa cái quần tụt xuống rồi. Lo giữ cái quần thì mần sao là ngóc đầu lên được. Đàn ông Việt hầu như thua sạch sẽ hết. Chỉ trừ một con đàn bà Việt Nam. Ha. Tôi đoán là cô thắng vì cô bi dân việt mình "recall" hồi trước. Nên cô không dám "cần" dân Việt có ủng hộ cho cô nữa. Cô kiếm Mễ và Mỹ trắng chơi cho chắc ăn. Thế là cô thắng. Khác giống thì không có hiềm khích như người Việt mình cùng một chuồng. Không lẽ đó là bài học cho chính trị gia người Việt trong tương lai. Hy vọng là tại mình khùng, mình bình nhảm chơi nha.
4. Bữa có anhViệt bị một anh Việt cảnh sát khác còng lại. Dọa bằng tiếng anh. Mày mà làm tao khùng lên. Tao bắn. Đau lắm đó nha. Anh kia lớ ngớ dòm, không hiểu chi hết. Đó, người Việt hiếp người Việt vậy á. Rồi hội bô lão những người rảnh rỗi phẫn nộ tổ chức họp báo. Làm rần rần với nhau. Mà mời dek được người phía cảnh sát tới họp. Nên cứ việc ngồi mà hát cho nhau nghe rồi thâu hình cho nhau coi. Cảnh sát bên Mỹ mất dạy từ trước tới giờ. Quyền lực đầy mình. Người Việt mình không biết ( hay biết ) tiếng Anh cũng dính chấu mấy lần rồi. Vậy hỏi. Người Việt mình ở Mỹ có quyền hành cái giống chi không mà cứ đòi dân chủ dân quyền cho người ở Việt Nam?
5. Hỏi thằng em. Sài Gòn mưa lớn. Nước ngập dữ không. Nó tưng tưng trả lời. Có thấy chi đâu. Ừa, si nghỉ lại. Nó ở lầu bốn. Tới lúc nó thấy ngập thì chắc phải đóng cái thuyền như Noah ark chèo gánh cả nhà nó với Má, tranh của Má, mấy cái thùng giấy của mình và cả nhà con Mưa qua sông lớnra biển cả rồi quá.
6. Có ba thứ mình xài rồi thì không có muốn xài tới thứ khác cùng hiệu nữa nha. Một là cafe Starbuck. Hai là viết chì màu hiệu Prisma. Ba là Nguyên. Hehehe, viết cho dài. Để nói một câu. Câu này làm mình thấy yêu dân Việt Nam lợi nè nha. Happy our anniversary. 13 năm gòi.
7. Thôi. Giận thì giận. Chứ dân Việt Nam phe phái nào cũng muôn năm nha.
8. Tự nhiên thấy zui lại nha. Đi nhậu với chồng đây. Không biết có phải là entry cuối cho năm nay không. Nhưng thôi chúc trước bà con một mùa ăn nhậu nhẹt thiệt say xỉn nha. Tái ngộ năm mới nha pà con.
Mà mai mốt có thấy bụp một phát thêm mấy cái entry nữa thì cũng bình thường như hơi thở thôi nha. Hứng vậy á.
11/14/10
11/8/10
New drawings
11/2/10
Cuối tháng mười
Bữa qua đã lê lết qua tới tháng 11 rồi. Nhanh quá. Mình có tật lâu lâu là phải xách máy chụp rề rà vòng vòng Davis. Chiều chiều tụi nhỏ đị bơi, thì con mẹ cũng đi bộ vòng vòng mấy cái khu này nè. Gọi là Old Davis hay North Davis. Im ơi là im. Mà xanh ơi là xanh.
Biết là cái gì chít liền. Nhưng mà nhìn nó dễ thương quá đi. Cứ như anh Chí Phèo vạ vật giữa đường. Bù lu bù loa. Nhỉ.
Cái này vài bữa cũng thành hàng đồ cổ cho coi.Xéo xéo bển là nhà trắng của UC Davis đó. Xếp mập nhứt trường được nhét vô đó đó.
Halloween
Hai năm trước bà làm con mèo, rồi năm ngoái bà nhày một phát lên làm ma. Năm nay cái idea của bà Xèo là" I want to be immortal" ( con muốn trở thành bất tử). Bà nghỉ ra trò này. Xuyên chéo chéo thế mà không sao thì là bất tử rồi. Hai mẹ con làm trong vòng 15 phút.
Xong một mùa Halloween nữa.
Tháng mười muộn quá . Nên bữa nay sang tuốt tháng 11 rồi!
10/30/10
Đàn ông Việt Nam: Chân dài
Cô đẹp. Nét đẹp đẫy đà của một mệnh phụ. Tóc từng lọn thong thả buông xuống bờ vai tròn đầy. Nụ cười lúc nào cũng tấm tắc trên môi. Không những đẹp, cô còn được cái thông minh, hóm hĩnh , tháo vát, uyển chuyển giỏi ngoại giao và nhất là rất thức thời.Cô lúc nào cũng. Đời không như là mơ , tình không như là thơ là tại mình không biết cách làm đó thôi. Nếu biết cách, thơ hay mơ chi mình cũng có tuốt. Ba mẹ cô không giàu. Nhưng do cô biết làm ăn, giỏi nói chuyện với xếp, nên thiệt ra cái gì cô cũng có. Mà cô tự hào là cô không dựa dẫm ai . Một mình cô làm hết.
Anh đẹp trai, và rất, rất rất là cao. Thời mới mở cửa, đàn ông đàn bà Việt Nam nhìn ai cũng teo tóp như con mắm cong queo mới gắp trong lu ra, thì anh đã vời vời một mét tám mươi lăm rồi Hai cặp giò của anh chồng ngồng lêu khêu nhìn như hai cây sào. Ba mẹ anh tự hào về anh dữ lắm. Cứ tối ngày chăm đút thằng con tuổi dây thì ăn” đi con, cho chóng lớn,” rồi cắp anh đi nhà văn hóa, chơi cho đội bóng chuyền năng khiếu thành phố. Đi đánh khắp 65 tỉnh thành. Đánh đâu thắng đó, chắc …tại thằng con tui nó cao quá. Ba mẹ anh tự hào khoe khắp làng xóm vậy á.
Lúc đủ tuổi, anh về đầu quân cho một đội tuyển bóng chuyền quan trọng của thành phố. Cũng như ngày xưa ở nhà được ba mẹ cưng, anh vô biên chế nhà nước, cứ việc “ chỉ cần chú đem giải về cho đội, còn những chuyện khác, có lãnh đạo lo”.Ăn có nhà bếp lo, mặc có phụ tá đãm nhận. Tên anh cứ thế nhấp nháy trên báo chí: tuổi trẻ thế hệ bác Hồ, rồi ti vi:tuổi trẻ của thành phố mười mùa hoa, rồi lại báo. Đi đâu cũng có người hâm mộ chạy theo đùng đùng coi cặp giò dài nhất nhì thành phố.
Trong đám hâm mộ đó, có cô. Cô mê anh. Nhất quyết cưa anh đổ bằng được. Cô cứ nghĩ tới cặp giò dài của mấy đứa con cô trong tương lại với anh thì cô cứ xin nghỉ phép, mua vé theo đoàn xe bus của đội anh đi khắp nơi. Ủng hộ anh tới cùng. Rồi nhé. Anh với cô yêu nhau. Thì cô vẽ cho anh thế này. Mai mốt anh hết đánh banh. Đừng lo.Em lo cho hết. Anh cứ ừa. Anh không đi làm huấn luyện viên dãi dầu làm chi. Em lo cho anh về công ty em làm. Đối tác với tụi Úc. Cứ ngồi mà sướng với em thôi. Anh an tâm. Cả đời cha me rồi cơ quan lo. Giờ có người yêu lo cho tới chốn. Anh cứ…sướng.
Rồi cái ngày anh giã từ nghề đánh banh cũng tới. Cô kêu. Anh về chổ em. Nhưng anh phải đi học một khóa đào tạo nhá. Em lo rồi. Đi Úc một năm nhá. Anh ừa. Nhưng lần này thì lo ra mặt. Trời. Em ơi. Ngoại ngữ bập bẹ như con nít đái vãi của anh thì học thế nào. Đừng lo. Anh không cần nhíu mày lắm đâu. Chỉ cần chịu cực một năm. Cứ giả bộ hiểu, giả bộ siêng cho em. Rồi ngày qua tháng lại, bên kia sẽ cấp cho một cái chứng chỉ. Em lo hết cho.Thế là về. Bên đây chẳng ai biết gì đâu. Cứ thấy anh ở Úc đi học . Là người ta nể rồi. Anh miễn cưỡng lắm. Ai đi nước ngoài học thì sướng. Chứ anh cứ ở nhà bú tí mẹ và níu váy người yêu thì khỏe hơn. Nhưng thôi. Cứ đi xem đã.
Qua tới Úc, cực như con chó ghẻ. Ý là anh gọi điện mếu máo với mẹ anh như thế. Vì anh phải tự nấu cơm rữa chén giặt đồ. Mấy cái cặp chân dài như anh có hàng đống. Nên chẵng ai cưng anh hết. Cô lầm to cú này. Vì anh học không được thì người ta tống cổ anh đi. Chứ cũng không cho anh nấn nán lại làm chi cho tốn người tốn của, tốn thời gian. Thế mà anh cũng la lết được sáu tháng. Rồi thất thểu xách vali quay về nước. Người buồm thảm não nhìn cứ cong quéo lại. Cô ra đón anh, tươi như hoa. Hôn anh chùn chụt. Một bó hồng thơm lừng.Không sao. Cô tự tin. Không làm quản lý thì cũng cứ về cợ quan em. Rồi chị giám đốc sẽ bố trí cho anh một việc. Không việc gì buồn.Cô động viên anh. Đời không như mơ thì mình kiếm cách làm cho nó như mơ. Không sao.
Anh ổn định một chân… gì đó , (kiểu ai kêu làm gì thì làm, nhưng cũng chẳng ai dám kêu anh làm gì, vì nể cô, giờ đã là phó giám đốc công ty). Anh với cô làm đám cưới.
Ngày cưới, cô sung sướng hả hê sánh vai bên anh chồng đẹp trai, cao ngất ngây. Tuần trăng mật, cô lo cho hai người một chuyến tàu lắc lư Phú Quốc câu mực đêm, dưới ánh trăng non vành vạnh y như trong cổ tích. Hình chụp phóng thiêt to đem về, mọi người coi cứ nghiến răng kèn kẹt sùi bọt mép vì ghen tị.
Rồi cô lên luôn cái nhà, chẫu mặt ra đường cái. Phía trước cho thuê luôn một tiệm vi tính lớn. Cô đi đâu cũng tự hào khen anh là “ chồng em giỏi, biết làm ăn lắm, là em có phúc”. Người ta nghe đâu gật đầu cười xã giao thôi.Chứ khối kẻ sau lưng ghen ghét soi mói trề môi vảnh mỏ chửi anh là thằng lười, vô trách nhiệm, cô là con ngu, dại trai đep.
Cô sanh.Một nách đứa con mọn. Rồi bên kia là chồng…mọn. Không giúp được việc gì.Anh có biết làm chi đâu, từ nhỏ đã vậy rồi.Lúc này cô mới thấy mệt mõi. Lúc đầu cô không muốn mướn người, mà cũng thích nhờ ai. Vì cô tự lập quen rồi, mà cũng không thích có người lạ trong nhà. Nhưng cực chẵng đã, cô phải nhờ một cô bé 15 tuổi dưới quê lên giúp.
Bữa đó, con cô khóc như ri. Nhất định mẹ đút cơm. Chứng lên không chịu ai hết. Cô đi làm về mệt. Nhưng chìu con. Nói chồng và con bé người làm ăn cơm trước đi. Đừng chờ. Vì con cô có tật hay ngậm tù tì cơm trong miệng, rít cho đám cơm trong miếng chảy hết nước ra rồi mới nuốt. Đút xong chén cơm cũng cả tiếng mới xong.Thì anh với con bé kia cũng xong mâm cơm chiều. Con kia đang dọn dẹp, rữa chén. Bàn ăn cũng được lau chùi gọn gàng, sáng bóng. Phần cơm của cô được con bé vén khéo, đậy lại trong lồng bàn. Anh ra ghế salon, thong thả xỉa răng , chỏ mỏ coi tv.
Cô thừ người nhìn phần cơm lạnh lẽo, cô đơn một chén một đũa trên bàn Con bé hỏi cô có ăn để nó đi hâm cho nóng. Ngồi trong phòng ăn, cô nhìn xeo xéo ra phòng khách, anh ngồi khất vào phía bên trong thành ghế, chỉ còn hai căp giò dài thò ra vắt oằn cái bàn salon.Tư nhiên cô no ngang. Nghe anh ách lên bụng, rồi ngực. Rồi cơn ách ngợp ngụa lên mắt. Rồi tự nhiên nước mắt trào ra, nhỏ tong tong bẻ bàng trên gò má còn son phấn buổi sáng chưa kịp chùi.
Đời không như là mơ, tình thì không như là thơ.
Lần này, nhìn cặp giò trứ danh của chồng, cứ như là một cái xương cá hóc có ba chỉa. Mắc ngang cổ họng. Nuốt vô không trôi. Thò tay vô kéo ra chắc cũng hơi lâu, mà lại còn biết có gỡ ra được không nữa.
Cô chùi nước mắt, tự rủa xả mình.
Tổ cha cái tật mê chân dài.
10/17/10
Người lạ
Bà ngồi một mình, trên bàn ăn lúc nào cũng một chồng giấy hay sách gì đó, nhàu nhàu nát bét. Bà hay cúi xuống viết viết vẽ vẽ cái chi. Rồi lại quay lên nhìn mọi người. Có lúc, bà tìm cách bắt chuyện với khách vô ăn. Kiểu. Nhờ ông hay bà coi dùm tôi đống đồ, tôi đi restroom rồi quay lại liền. Ông khách chồng chập chững gật đầu trong khi bà khách vợ nhìn một cách e dè, nhè nhẹ lắc đầu. Có khi, một cặp học trò lắc đầu rồi dời sang cái bàn khác xa chỗ bà hơn.
Bà cũng chẳng nói chi. Khuôn mặt bà nhìn buồn. Đôi mắt cô đơn vô hồn một cách rất lạnh lẽo. Bà mà nhìn ai, thì y như rằng người đó tìm cách đứng lên mà bỏ đi. Tôi không bao giờ dám ngồi gần bà. Tôi cũng sợ ánh mắt rầu rầu như khóc đó. Nhưng mỗi lần ghé tiệm, không thấy bà, thì tôi lại thầm hỏi. Bữa nay bả đâu rồi ta.
Hôm thứ sáu, chở hai đứa nhỏ đi bơi về, mắc cái xe lửa chở hàng xập xình bò qua, tôi phải stop lại. Beo kêu. Kìa, mẹ. Bà kia kìa. Bà ngồi ngay cạnh hàng rào chắn. Tôi lén dòm bà kỹ hơn .Bà bận chiếc áo len màu xanh chuối mỏng, ngồi lừ thừ một mình đó quay mặt hướng về dòng xe hơi đang nóng ruột chờ đoàn xe cồng kềnh có chừng 5 phút hơn.Bà ngồi im, không động đậy chi hết.Một cái giỏ xách nặng nề như mới rớt bich kế bên bà. Gần 7 giờ trời bắt đầu sậm sập tối. Khuôn mặt quen thuộc tới lạ lùng của bà tối hẳn vì trái sáng. Nhưng tôi vẫn nhận biết được đôi mắt buồn còm cõi của bà. Đôi mắt doi dõi nhìn đâu đâu như mất hồn.
Mỗi lần nhìn bà, tôi lại có cảm giác cô đơn và buồn. Buồn nhảo cả người.
Bả là người lạ. Tôi chẳng biết tên, nhà cửa hay cái chi chi về bả. Nhưng hình như bả cũng là người quen. Một người quen rất xa lạ.
Trên đời này, có biết bao nhiêu người lạ. Có biết bao nhiêu người quen. Có nhiều người biết mình. Người tới rồi đi. Hiếm ai ở lại.(À,có chồng).Có mấy người matter với mình. Nhưng hiếm có lúc, đôi mắt của một người lạ mà quen dưng dưng có thể làm cho mình buồn và suy nghĩ vởn vơ tới như thế này.
10/16/10
Chân dung (II)
Trò này hơi vui nhưng hơi bị mệt. Lý do là người "vẽ" không được nhìn vào gương như cách thông thường, chỉ được rờ rờ nắn nắn khuôn mặt mình, rồi dùng giấy bìa, băng keo ( loại artist tape màu trắng đục đục) và kéo, cắt dán, làm sao cho vừa khuôn măt mình thì làm.
Vừa rồi.
Thành phẩm nè.
râu, tóc, mắt kiếng
Làm xong vụ này, thiệt tình là giúp mình soi mói lại cái mặt tiền của mình cũng như của người khác một cách kỹ lưỡng hơn, chăm chú hơn một chút nha.
Pà con còn không biết kiếm miếng bìa làm cái mắt nạ Halloween đi. Chứ đeo chi mặt nạ hàng chọ Walmart chi cho mắc tiền mà nhìn thấy" cheap" made-in Tàu kiếp luôn!