4/30/11
4/27/11
Bong bóng bay
4/22/11
Tranh của Má
Hy vọng lần khác tôi sẽ chụp và bình từng bức một, pro hơn, với tư cách là hoa sĩ với hoạ sĩ .
Con vịt con cô đơn ngoài mưa
Tôi treo tranh của Noel chung với tranh bà ngoại. Những bức đó Noel vẽ có bà ngồi kế bên, hướng dẫn.
Bức sơn mài phiá dưới cùng vẽ thiếu nữ và hoa Quỳnh. Má đặc biệt thích hoa Quỳnh. Thức thiệt khuya ngồi ngắm hoa Quỳnh nở, rón rén nghe từng tiếng khe khẽ e ấp của cánh hoa Quỳnh nõn nà chợt bung ra trong hơi sương khuya thấm lạnh. Chờ cho hoa nở bung hết ra ,khoe cái nhụy vàng nhàn nhạt thơm thơm dưới ánh trăng, Má ngồi hít hương hoa Quỳnh vào lòng, uống chút trà nóng. Rồi lại ngồi chờ cho hoa Quỳnh từ từ khép lại, ủ dột tàn ngay sau đó rồi mới đi ngủ. Nhiều đêm Má rủ tôi cùng thức. Mà cũng có mấy đêm tôi thức ngồi với Má đâu nhỉ. Tôi nhớ một lần tôi than. Hoa Quỳnh buồn quá à. Má thở dài. Ưà, như đời con gái. Trắng phau phau phút chốc rồi tàn ngay trong đêm đen. Bữa nào Má bỏ lỡ một đêm không ngắm được hoa Quỳnh, sáng ra nhìn hoa héo, Má xót xa ghê lắm. Tiết hùi hụi ngồi vẽ lại dáng hoa héo nằm vắt qua thanh của sổ. Miệng cứ lẩm bẩm. Hoa héo. Hoa Quỳnh nở tối qua, thế mà không biết.
4/21/11
Nhảm cuối tháng Tư
2. Về Việt Nam 10 ngày. Duy nhất một lần đi ăn phở. Lúc ăn thì ngon. Nhưng đói nuốt vô xong mới ú ớ nhận ra là mình đã nuốt bao nhiêu là bột ngọt. Nó cứ tắt nghẹn trong cuống họng mình á. Uống bao nhiêu nước cở nào cũng không trôi. Chán. Tự nhiên không thèm ăn phở nữa.
Rồi tới vụ sáng sớm đột ngột thèm ăn bánh mì. Mà phải bánh mì Như Lan kia. Bắt con em chở từ Thủ Đức ra tận bến Hàm Nghi ăn bánh mì Như Lan. Đoạn đường xa, kẹt xe, nóng nực. Ra tới nơi. Nhìn đống bánh mì được làm sẳn nằm ngỗn ngang trên quầy. Thất vọng ê chề. Không lẽ kêu nhỏ em thôi quay về, không ăn nữa. Cho nó chửi văng nước miếng vô đầu à. Ngày xưa bánh mì Như Lan kêu rồi mới làm. Ăn dòn rụm đầu lưỡi. Giờ bánh mì thịt gói bich nylong làm sẳn. 20 ngàn/ổ. Buồn ghê gớm nha. Bù lại chả lụa và giò thủ ăn còn rất ngon. Tự mí thứ đó cũng dek có rẽ. Cái nào cũng tính ra tiền $ thì cũng 2-3 đô hết rồi đó.
3. Đường Sài Gòn dạo này mở hết cỡ, rộng bề thế thuộc hàng xa lộ. Nhiều khúc chạy nhìn sướng con mắt với nhà lầu cao tầng, những cây cầu bề thế nối khúc sông này uốn qua khúc sông kia. Nói chung là đẹp. Nhưng chắc gần tới 30-4, các anh công an giao thông mập lùn mà xấu đứng đầy. Chặn.Khúc đầu, khúc đuôi, mà cũng không chừa khúc giữa. Lúc nào cũng có người chắp tay xin xỏ, ngó nghiêng ngó ngữa nộp tiền. Có lần mình với em mình đang vi vu phóng hết ga. Tới một khúc rẽ, tự nhiên ai nấy chạy chậm tí lại. Nên một bà sau lưng đụng vào đít xe mình. Mình chưa chửi thì thôi. Mẽ chửi mình rào rào. Trời. Nóng mặt nhé. Mẽ đeo khẩu trang. Hai chị em mình cũng khẩu trang. Chẳng ai nghe ai nói cái chi. Cứ thế thi nhau mà sủa nước bọt vô mấy cái khẩu trang đã đầy bụi. Cuối cùng, mẽ cởi cái khẩu trang ra. Thanh minh. Tao đâu có dám chửi hai chị em tuị bay đâu. Tao chửi mấy đứa đi đàng trước tụi bây kià. Tụi nó thấy công an rồi mới đi chậm lại đó. Vậy mà không bóp còi xi nhan.Làm tao tông phải tụi bay. Đồ khốn nạn! Tôi và con em cũng lột tung khẩu trang. Uả, không có chưỉ tui tui hả. Vậy hả. Vậy thì thôi! Rồi. Ai đi đường nấy. Há há há.Về nhà nghĩ laị. Không biết câu đồ khốn nạn cuối cùng có phải mẽ chửi mình không.
4. Đám giổ ông Hùng. Làm lớn kiếp luôn nha. Tòn nước luôn nha.Trong trường cấp 1 của con cháu mình á. Trống chiêng gõ chập cheng châp cheng suốt cả buổi sáng . Nghe như điên... điên... điên, khùng... khùng... khùng. Một đàn cô giáo áo dài cứ theo tiếng trống thùng thùng thùng lên thắp nhang cho ông Hùng. Một con lân bé múa lộn tùng phèo trước sân nhỏ chật ních học trò đồng phục xanh trắng.Mình về nhà hỏi con cháu. Có thấy múa lân không. Nó than. Không thấy chi hết .Vì nó lớp 1, mà lại lớp 1 D , đứng phiá sau hết thảy. Mà cô giáo nó dặn, không được nhúc nhích, đứng thẳng, kiến cắn hay muỗi chích cũng không được ngọ ngậy. Nên nó ...không thấy lân mà cũng không dòm được mặt ông Hùng. Tôi hỏi dần lân. Vậy rắn cắn thì sao. Nó lắc đầu. Chắc cũng không được nhúc nhích quá. Hahaha
Tối về, thằng cháu bốn tuổi khoe là nó được nghỉ lể . Tôi nói lễ gì mà nghỉ. Nó cười tí mắt lắc đầu. Con "hong" biết đâu. Con cháu sáu tuổi xen vô. Giổ tổ ông nào đó. Thằng kia nói xem vô liền. Giổ tổ ông Nam chứ ông nào nữa. Hahaha. Ông Nam là ông già nó đó.
4/18/11
Sau ngày 21 tháng 2 năm 2011 (VI)
Thế là một lần nữa.
Con chào Má.
Con đi.
Lần này không có Má đưa tiễn.
Thế là một lần nữa.Con chào Má.
Con đi.Nước mắt lưng tròng. Con dấu kín.
Trong lòng.
Chứ con không có khóc.
Ôm Mưa Nam trong cái oi oi của tháng Tư.
Cái nồng nồng hầm hập của Sài Gòn đêm chủ nhật.
Cái buồn cay mắt của lần này về không có Má.
Cái cô đơn hoảng sợ của một đứa lớn tuổi mới vừa chập chững mồ côi.
Thế là một lần nữa.
Con xách túi ra đi.
Con chào Má.
Con đi.
Mười ngày về.
Con từ từ chấp nhận một điều.
Là các con không còn Má.
Con khóc.
Con cười.
Con chắp tay.
Con quì gối.
Con nghe kinh cầu siêu, kinh Địa Tạng, hít mùi nhang ướt nước mắt vào lòng, lẩm nhẩm lần lần đọc theo.
Con dọn dẹp.
Con lục lọi quá khứ của Má.
Để cười. Để khóc. Để nhớ. Để hiểu Má của con hơn mười lần hơn nữa.
Để sống với Má. Thêm một lần nữa.
Má ra đi. Nhẹ như một cánh chim trời.
Con ở lại.
Nặng nề. Cố níu kéo với thời gian.
Nhắm mắt giả vờ. Má vẫn ở quanh đây. Đâu đó trong nhà. Trong vườn, trong bếp, hay nhà hàng xóm. Trong trường hay trong lớp học.
Chút thôi.
Má sẽ về.
Mười ngày này.
Con sống với Má trong kỷ niệm.
Gia tài của Má là một phòng tranh lộng lẫy đồ sộ.
Một kiến thức hội hoạ mêng mông.
Một tập thơ dào dạt nước mắt.
Một vườn hoa xinh thơm mùi của Má.
Một ngôi nhà đầy tăm tắp tình yêu thương.
Má đã sống.
Hết mình. Một người sống quá thật.
Sống cho các con. Sống không đi bằng đầu gối. Cao ngạo ngẩng đầu cho tới phút cuối.
Má ơi.
Thế là một lần nữa.
Con chào Má.
Con đi. Nha.
Mai mốt con về. Với Má, với các em, các cháu.
Con khắc bóng hình Má vào tim.
Nhìn Má cười, Má giỡn, Má khóc với con.
Con nhìn Má vẽ.
Má dạy học.
Má đi nắng về mưa với những chuyến đi xa.
Thế là một lần nữa.
Con chào Má. Con đi.Nha.
Con chào Má bằng bốn cây nhang gầy.
Run run con thắp đêm qua.
Bằng hàng nước mắt con nén lại trong lòng không muốn khóc.
Bằng vành khăn tang trắng xóa Nam dẫn con đi mua hôm nọ.
Bằng mâm cơm cúng Mưa nấu cho Má hàng ngày.
Bằng cái tô sứ Mưa nấu cá bị mẽ, nứt làm bốn miếng con lượm rồi dán lại cho Má. Thành một bức tranh. Cho Má, cho Mưa, cho con. Cho Nam.
Bằng cái hôn lên tấm hình Má nhìn con.
Thế là một lần nữa.
Con chào Má con đi.
Khoác trên vai cái túi màu nâu đất của Má cho.
Nơi đong đầy tình yêu của Má .
Con đem theo mình. Như tiếp thêm sức cho con dấn tới.
Con đi.
Rồi sẽ về. Với Má.
Má ơi.