1. Đời là một chuyến du lịch dài hạn không cần mướn tour guide. Tự đi, tự hưởng và tự sướng.Không có tourguide nào bằng cái này nè.
Thư viện trung tâm Seattle hơi bị lộng lẫy nha. Sơ sơ 1.4 triệu cuốn sách trải dài từ dưới lên trên 11 tầng lầu.

Toàn toà nhà lắp kiếng, tận dụng tối đa ánh sáng thiên nhiên và cái view lộng lẫy của downtown Seattle. Khoảng không gian của tầng 11 được dành tron vẹn cho việc . Chỉ . Ngồi. Đọc. Sách. Thôi.Nha.

Dân Seattle ai biết mình mới dọn lên cũng hù là mưa gió bão bùng lắm. Lạnh. lạnh. Nhưng tự mình đang yêu Seattle, nên không hay chưa có sợ nha. Mà tới lúc mình vô cái thư viện này rồi. Mình. Biết là. Nếu mà mưa quá, không outdoor được thì chun vô cái lâu đài tình ái này. Một ly cafe
( nóng hổi mua ngay dưới lầu), một chồng sách art ( coi tranh chứ không có đọc chữ nha), kiếm chổ nào khuất khuất, ngay kế cửa kính nhìn ra biển nhá, ngồi gặm nhấm sách tạm quên chồng con , cho qua cơn mưa dai dai chín tháng một năm trên Seatte thì cũng không tới nỗi tệ .Nhỉ.

2. Đời phải liều chút mới vui. Hồi trước mí em nhà này nghe dọn ra khỏi Davis thì lắc đầu không ưa. Thích Davis cơ. Giờ lên đây, mí em viết thơ cho bạn bè Davis , kiu là Seattle is much better than Davis rồi. Nhà này dọn đi lần này là hơi bi liều nha. Nhà cửa toàn online Gú gồ chứ không thèm lên coi trước mới ghê. Gú Gồ giờ có 3d image map nên mọi thứ đường xá, nhà cửa...check online giống như đang coi film vậy á. Liều nên trong lòng phấp phồng. Nhưng cứ phải có faith. Everything will be OK. Không liều. Thì đời mất cả vui.
Lake Washington kế nhà mình. Đi bộ nhẩn nha thì mất 15 phút. Đi xe thì rõ là 3 phút.

Phía bên kia là đám Microsoft á. Hồi xưa tính kiếm nhà bên đó cho... nó Microsoft, cho nó sang chọng nha. Hahaha. Mà xa quá, muốn mần cái chuyện gì cũng lái ngược lại,băng qua cái cầu dài dài mà qua bên này.
Thôi, không sang chọng chi cho kẹt xe. Bên ni nhìn qua vậy cũng được gòi.

Tuị nhỏ chơi ở Mouth Baker Beach chủ nhật vừa rồi. Mí em đưọc tắm hồ. Sung rồi sướng lắm. Mà hồ có 2 life guards, đứa ngồi trên bờ, đứa ngồi dưới xuồng canh chầm chập như vậy. Trước khi nhảy, mí em phải bơi thử cho mí anh coi đủ tiêu chuẩn nhảy hồ không thì mới được nha. Không thì mí anh bắt loa đuổi lên bờ vọc cát nha.
Mí em không có chơi được trò gì, ngoài cái vụ nhảy ùm xuống nước. Nên mí em chán.
Một hồi mí anh life guards hết giờ đi về, khoảng 7pm, thì ở đâu nhào ra một bầy người lớn con nít, bắt đầu chơi những trò mà " chính quyền nhà nước trước 7 pm" không cho chơi. Nhảy lộn vòng vòng, bơi ra xa ( thì nước mới sạch ), thả chó xuống cho nó bơi chung, một bầy luôn nha ( có chính quyền ở đó là $500 fine/ một con chó đó ).... cho tới khi tối mịt.Rồi. Mình còn phải trải chiếu ra ngồi vắt vẻo coi mặt trời lặn ở phía bên kia xong rồi mới chịu về nha.
Nói lại nữa nè.
Liều ! Không cần liều nhiều. Một chút thôi. Đời mới vui nha.
3. Đời mình mà không art làm sao vui ,chời. Seattle nhiều art, nhiều murals (tranh tường khổ lớn), nhiều bảo tàng nghệ thuật. Nhiều thứ để hưởng (in door- nha Đậu ). Mí bữa nữa anh chồng sẽ dẫn mình đi coi cái show quilt ở đây. Qua Mỹ đây bao lâu rồi, mà không bao giờ được đi coi cái quilt show nào hết à. Art Seattle nhiều thứ rất phong phú, nhộn nhịp và "contemporary" như ở L.A, Berkeley và San Francisco.Có người nhắn, lên đây có đi làm cái khác cũng không bỏ art nha. Mần sao mà bỏ được chứ. Nó nằm trong máu rồi. Chỉ cần cái studio là máu nó xì ra ( À, cái vụ liều, lên đây mất đứt cái studio space nha). Nhưng không sao, liều thì phải biết điều, không than !

4. Đời muốn vui thì phải biết yêu như lần đầu nha. Mà già rồi. Mần sao yêu như lần đầu. Hahaha, phải làm cho nó mới, fresh một chút. Đang yêu Seattle, như lần đầu yêu Davis vậy á. Hahahahah
5. Đời mà không biết chửi thề thì cũng dek có vui nha. Không biết chưỉ thề lỡ lúc người ta mắng mình là đồ mất dạy thì làm sao đây. Nói vụ này vì mí bữa nay mình chửi hơi nhiều cái vụ anonymous ở bên Vàng và cái đạo báo ở bên Đỏ. Tởm. Đời hèn thế mần sao vui. Chửi toang toang lên vỗ ngực xưng tên thì bàn dân thiên hạ mới biết ngực mình có lông hay không, lông xoắn hay thẳng, đỏ hay vàng chứ. Len lén tặc danh vậy tuy an toàn, có hẻo mà không xì ra thì hẻo thúi hoắc tàn đời luôn nha. Làm báo phải đi săn tin xông pha chiến trường súng đạn mới hấp diêm . Mới biết người ta bận áo hồng hay á0 trắng. Chứ ngồi toa- lét copy rồi paste rồi ăn tiền nhuận bút thì đời chỉ đơn giản là một đống giấy photocopy cứng ngắc chùi đít thì đau mà lau cũng mặt không sạch nha.
6. Bữa nay chiết lý hơi nhiều. Chắc tại mới thư viện ra đó nha !